Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 888:

Chương 888:Chương 888:
"Vạn Chí Cường còn sống mà..."
Nếu biết Bạch Trân Trân đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, Vạn Chí Cường có thể chịu được sao?
Bạch Trân Trân giống như là nhìn ra Diệp Thanh Mị đang suy nghĩ cái gì, cô hơi cạn lời, nói: "Mạng quan trọng, hay là mặt mũi quan trọng? Nhìn thì nhìn thôi, sẽ không thiếu miếng thịt nào, nói cho cùng, chỉ là một miếng thịt mà thôi, em chưa thấy một ngàn cũng có tám trăm rồi, thật sự không phải là thứ gì hiếm thấy."
Diệp Thanh Mi: ”...'
Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng mà...
Lời Diệp Thanh Mi muốn nói còn chưa nói xong, Bạch Trân Trân đã lười tiếp tục thương lượng với cô ta, trực tiếp kéo xuống tấm màn che cuối cùng, sau đó đắp hết bùn lên thứ đen ngòm đó."
"Sinh mạng quý giá, lúc này đừng để ý khác biệt giới tính vậy."
Đây là biện pháp duy nhất cứu Vạn Chí Cường, cũng bởi vì kiêng ky cái này cố ky cái kia, cảm thấy không ổn, thẹn thùng, về sau cùng công việc sẽ không tiện thì mặc kệ anh ta sao?
Diệp Thanh Mị cũng không cảm thấy thế này có vấn đề gì, ngoan ngoãn đứng ở một bên, lặng yên nhìn Bạch Trân Trân bận rộn.
Diệp Thanh Mị nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của Bạch Trân Trân, cũng cảm thấy mình có hơi nghĩ nhiều, cô ta gãi đầu một cái, lúng túng nói: "Vậy chị có gì có thể giúp đỡ không?"
Diệp Thanh MI: ”...'
"Đứng ở một bên, đừng lên tiếng là được rồi."
Bạch Trân Trân thừa dịp lúc bùn hấp thụ những oán khí kia, bắt đầu vẽ bùa ở trên người anh ta. Dù sao oán khí ít, sinh khí sẽ có thêm, có thể chống đỡ sức mạnh của bùa chú.
Xem ra cô ta không giúp được qì.
Xử sự tòng quyền, nếu như sự việc này đến với cô, Bạch Trân Trân không hi vọng người khác bởi vì cố ky nam nữ khác biệt mà không cứu cô. Dù sao sinh mệnh cao hơn mọi thứ, còn sống mới có tự tôn, chết rồi thì cái gì cũng bị mất.
Bạch Trân Trân không buồn ngẩng đầu lên nói: "Trên người anh ta có công đức."
Nhìn dáng người gầy như cọng bún, Diệp Thanh Mị mấp máy môi, không nhịn được nói: "Trân Trân, cậu ta thế này chắc hẳn là dương khí cũng không được xem là quá dư nhỉ? Nữ quỷ đó bám theo cậu ta là có mưu đồ gì?"
Thân hình Vạn Chí Cường gầy yếu, tinh khí cũng không được xem là đủ, nữ quỷ bám theo cậu ta là có mưu đồ gì? Ham muốn tinh khí yếu ớt của anh ta sao?
Quá trình cứu người này kéo dài hơn một giờ, chờ đến khi bùn trên người Vạn Chí Cường khô, những đường vân màu đen trên người anh ta cũng đã biến mất.
Thật ra công đức chi lực cũng là một con dao hai lưỡi, người có công đức thì chắc chắn là cuộc đời trôi chảy, cực ít gặp phải long đong, nhưng tương tự, người thế này cũng sẽ trở thành vật đại bổ trong mắt của một vài tà ma. Và một vài tà thuật sư cũng thích ra tay với người có công đức chỉ lực, chỉ cần có thể vượt qua đòn đánh trả, nuốt những linh hồn của người có được công đức chỉ lực này thì có thể có được không ít sức mạnh.
Công đức?
Bạch Trân Trân vừa thu dọn đồ đạc, vừa giải thích cho Diệp Thanh MỊ, nói: "Không sai, trên người anh ta có công đức, mặc dù không phải quá nhiều, là những công đức này trong mắt một vài tà ma là vật đại bổ."
Diệp Thanh Mi: "Hả?"
Trước đó Bạch Trân Trân đã từng nói, công đức chỉ lực là thứ không thể cướp đoạt và chuyển di, nhưng không đồng nghĩa không có cách nào đạt được lợi ích từ nó. Bạch Trân Trân còn không hiểu rõ quá nhiều về Huyên Thuật, càng khỏi phải nói là tà thuật, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc là đối phương làm thế nào.
Sao cô ta không biết mình là kẻ may mắn?
Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm Vạn Chí Cường một hồi, ánh mắt chuyển dời sang liễu Diệp Thanh Mi: "Thật ra chị rất may mắn."
Trên người Vạn Chí Cường có công đức chỉ lực, mặc dù cũng không nhiều, nhưng bấy nhiêu công đức chỉ lực ít nhiều cũng có thể bảo vệ anh ta một chút. Hiện tại anh ta trở nên thế này, chỉ có thể chứng minh rằng anh ta là do chủ động bước vào cạm bẫy, đồng thời chủ động cho lời hứa, nếu không những oán khí này sẽ không nhập vào thân thể của anh ta. Và theo vị trí đầu nguồn của oán khí có thể suy đoán được là anh ta vừa ngã vào cạm bẫy gì.
Bạch Trân Trân chưa nói đến bình thường người có được công đức chỉ lực, ít nhiều ông trời sẽ thiên vị mấy phần, bình thường bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, nhưng sẽ không chịu nổi việc bị người mưu hại. Và nếu như bọn họ tự mình cam tâm tình nguyện bước vào trong cạm bẫy của người khác, vậy coi như công đức chỉ lực cũng không bảo hộ được bọn họ.
Diệp Thanh Mị "hả" một tiếng rồi hỏi: "Chị may mắn chỗ nào?"
"Dù sao chị có thể hiểu như kiểu anh ta quá giàu có, bị quỷ nghèo để mắt tới, và anh ta không có năng lực bảo vệ bản thân, nên rơi vào cạm bẫy của quỷ nghèo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận