Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 717:

Chương 717:Chương 717:
"Hân Nghi, con đi nói với cha con mấy lời đi, thực sự không được, dì làm nhiều chút, tiền lương cho dì ít chút cũng được, dì thực sự không muốn ra ngoài tìm việc làm..."
Nghe Từ Nghiên nói dông dài, trên mặt Trịnh Hân Nghi cũng tỏ vẻ thương mà không giúp được gì, nói: "Dì, con từng nói chuyện này với cha rồi, nhưng cha con bảo con không cần quan tâm..."
Cũng không phải là cô ấy không có nói tới việc này, thế nhưng là mỗi lần cô ấy mới mở miệng, Trịnh Hạo Dương sẽ đổi sắc mặt, sẽ răn dạy cô ấy, bảo cô ấy không nên nhúng tay chuyện này.
Năm lần bảy lượt, Trịnh Hân Nghi cũng không biết nên nói gì.
"Dì, con thật lòng muốn giúp dì, nhưng cha không muốn nghe con nói, con cũng không có cách nào..."
Từ Nghiên đối xử với mình cực kỳ tốt, cô ấy ở trong tiệm cũng làm việc cẩn trọng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến lười biếng, mặc dù tiền lương Trịnh Hạo Dương cho cô ấy hơi cao hơn chút, còn bao ăn bao ở, nhưng nỗ lực của Từ Nghiên Trịnh Hân Nghi đều thấy mười mươi. Cô ấy thật sự không rõ ràng vì sao, rõ ràng trước đó Trịnh Hạo Dương cũng đối xử với Từ Nghiên rất tốt, sao hiện tại đột nhiên cứ như là biến thành người khác?
Từ Nghiên cũng cảm thấy như vậy, cô ấy ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "Cũng không biết có phải cảm giác của dì đã sai hay không, cứ cảm thấy cha của con dạo gần đây giống như trở nên càng ngày càng nóng nảy."
Bạch Trân Trân nghe vậy, ánh mắt dừng ở Từ Nghiên, mở miệng hỏi: "Tính cách trở nên nóng nảy? Lúc trước tính cách của ông ấy rất tốt sao?"
Mà đúng lúc tiếng kêu sợ hãi đó đã hấp dẫn lực chú ý Trịnh Hạo Dương sang, ông ấy đột nhiên xoay đầu lại, bên trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hân Nghi hiển lộ sự lạnh lùng như băng không thể tan.
"Thỉnh thoảng phát cáu? Là phát cáu thế nào? Trước đó hai người không cảm thấy có gì đó quái đản sao?"
Thật ra Bạch Trân Trân hỏi thăm nhiều như vậy, đã có phần quá đáng, nhưng hai người bọn họ rất tin tưởng Bạch Trân Trân, cũng chưa từng nói gì nhiều, chỉ là cho rằng Bạch Trân Trân có thể là có hơi tò mò, cho nên mới muốn hỏi thêm một chút.
Nói xong, Từ Nghiên nhìn về phía cháu gái của mình: "Hân Nghi, con cảm thấy thế nào? Cha của con lúc ở trước mặt con tính cách có trở nên cực kỳ kỳ lạ hay không?”
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lời hỏi thăm này của Bạch Trân Trân nghe có phần kỳ lạ, có điều tính tình Từ Nghiên tùy tiện, không có suy nghĩ nhiều, cô ấy lắc đầu, không quá khẳng định nói: "Tôi cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ là cảm hình như anh ấy đã trở nên khan khác."
Có điều sau khi bọn họ đối đáp một phen, vẫn thật sự phát hiện gần đây Trịnh Hạo Dương có chỗ nào kỳ lạ. Chẳng hạn như Trịnh Hạo Dương thường xuyên vào lúc nửa đêm bận rộn trong phòng bếp, rõ ràng chuyện buổi tối đã làm xong, thế nhưng ông ấy vẫn ở bên trong phòng bếp, cũng không biết làm gì. Có một lần vào ban đêm Trịnh Hân Nghi nhìn thấy một mình ông ấy đứng trước bếp lò, nhìn như bị thân kinh đang nói cái gì, ngọn lửa bếp lò đem chiếu rọi mặt Trịnh Hạo Dương đến đỏ rực, nhìn có hơi rùng rợn. Cô ấy cũng bị hù dọa, không tự chủ mà kêu lên một tiếng.
Từ Nghiên gãi đầu một cái, không quá chắc chắn nói: "Cũng không được tốt lắm, chỉ là trước đó vẫn rất dễ nói chuyện, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ phát cáu ra thì đa số là rất tốt." Từ Nghiên sửng sốt chốc lát: "Căn bệnh hồi đầu tháng hai của con là do điều này à? Sao khi ấy con không nói với dì?"
Cô ấy không thể dùng ngôn ngữ miêu tả cảm giác khi đó của mình, đó là cảm thấy sợ hãi và kìm nén, bởi vì sợ tới cùng cực, cô ấy thậm chí muốn hét cũng không dám hét.
Trịnh Hạo Dương nhìn cô ấy rất lâu, cuối cùng bảo cô ấy chạy về phòng đi, Trịnh Hân Nghi bị hù dọa, vừa lăn vừa bò trở vê phòng, chỉ là sau khi trở về cô ấy liền bị bệnh.
"Em cảm thấy lúc ấy ánh mắt cha em nhìn em như nhìn thịt heo được đưa đến..."
Trịnh Hân Nghi gái gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Dì, lúc ấy không phải là con bệnh tới mơ màng rồi sao? Hơn nữa sau khi con nằm viện, cha con luôn luôn tận tâm tận lực chăm sóc con, cho nên con đã quên mất chuyện này..."
"Con đứa nhỏ này, lúc ấy sao con không nói với dì?"
Từ Nghiên có chút nóng nảy, không nhịn được võ vào cánh tay Trịnh Hân Nghi một cái.
Lúc mới đầu tháng hai, Trịnh Hân Nghi bệnh nặng một trận, lần bệnh này có diễn biến rất hung hiểm, kể cả đưa cô ấy đến bệnh viện, Trịnh Hân Nghi cũng nằm hơn một tuần, truyền nước vài ngày mới bớt đau. Vốn cho là do đổi mùa nên bị cảm, không ngờ trong đó thế mà còn có nguyên nhân thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận