Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1096:

Chương 1096:Chương 1096:
Kỳ Lỗi ngây ngẩn, sắc mặt anh ta cũng theo đó mà phát sinh biến hóa, dường như anh ta muốn nói điêu gì đó nhưng Bạch Trân Trân cũng không cho anh ta cơ hội mở miệng.
"Tôi không quan tâm mục đích của anh ngay từ đầu là gì, nhưng nếu anh nói mình muốn siêu độ những đứa trẻ này, vậy hãy tới giúp tôi, nếu không muốn làm lại còn có những suy nghĩ khác thì bọn nhỏ đã rất thê thảm rồi, không thể chịu thêm một lần đánh đổi với các người."
"Lợi dụng một lần đã là quá đủ rồi, đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng bọn nhỏ lần thứ hai, đây không phải thứ mà chúng nên nhận được."
Sắc mặt Kỳ Lỗi trở nên ảm đạm nhợt nhạt, những lời vốn muốn nói cũng không nói ra lời nữa.
Bạch Trân Trân không có cảm giác gì với chuyện này, cô cũng chỉ để Kỳ Lỗi dùng thuật pháp tìm nối liền giữa quỷ vực và thế giới này.
"Chúng ta phải vào âm dương giới mang quỷ hồn của những đứa trẻ kia về."
Quỷ vực biến mất từ thế giới này giờ đã tiến vào trong âm dương giới, quỷ hồn của những đứa trẻ kia chắc vẫn còn ở nhưng khả năng là không chống đỡ được nhiều thời gian.
Bọn họ phải mau chóng tới đó, nhanh nhanh mang quỷ hồn của những đứa trẻ kia ra bên ngoài.
Nhưng thấy dáng vẻ này của bọn họ, Bạch Trân Trân lại không nảy sinh cảm xúc trách cứ gì bọn họ.
Nếu quỷ hồn của những đứa trẻ kia thực sự bị quỷ vực chiếm đoạt...
Nhưng Bạch Trân Trân lại có dự cảm nếu mình và Kỳ Lỗi không cứu linh hồn của những đứa trẻ kia thành công thì có đến tám mươi phần trăm là các thôn dân này sẽ ra tay với bọn họ.
Những thôn dân kia dùng biểu cảm chết lặng nhìn bọn họ, cảm xúc trên mặt không có một tia biến hóa nào, giống như từng con tượng người gỗ vậy.
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân có biến hóa nhỏ xíu, sau đó cô ngẩng đầu nhìn sang những thôn dân đứng bên ngoài cửa trường học.
Các thôn dân vây xem cộng lại hơn trăm người, cô và Kỳ Lỗi chỉ có hai người, nếu thực sự động tay động chân thì bọn họ tuyệt đối không chiếm được lợi thế.
Bạch Trân Trân cảm thấy linh hồn của những đứa trẻ kia hẳn là đã tới cực hạn, nếu không nhanh chóng cứu bọn nhỏ ra ngoài thì sợ là bọn nhỏ sẽ bị quỷ vực cắn nuốt.
Trong chớp nhoáng này, Bạch Trân Trân cảm thấy người tóc húi cua mặt có vẻ đoan chính đứng đối diện bây giờ cũng bắt đầu khó ưa.
Có khả năng bọn họ biết Bạch Trân Trân và Kỳ Lỗi tới đây là để mang quỷ hồn của con mình về, nếu không thì hẳn là những người này đã ra tay với cô và Kỳ Lỗi.
Bạch Trân Trân âm thầm thở dài một cái, cô thu hồi ánh mắt, nhìn sang Kỳ Lỗi vẫn còn đang ngẩn người.
Tất cả bọn họ đều là người bị hại, sự thống khổ khi mất đi con trẻ khiến cho bọn họ mất lý trí, nhất là khi bọn họ có thể đã nhận ra rằng rõ ràng những đứa trẻ kia có thể được cứu lại, nhưng bởi vì những huyền thuật sư này không ra tay đã khiến con trẻ bỏ mạng uổng công.
Nhưng những nguy hiểm ẩn chứa trong này thì Bạch Trân Trân lại biết một hai.
Sau khi nghĩ rõ điểm này, Bạch Trân Trân tức giận mở miệng nói: "Hành động nhanh hơn chút đi, làm gì có thời gian để anh đứng đây mà ngẩn người? Tôi có thể nói cho anh biết lân này cũng không có ai che chở anh như bảo vệ trẻ con đây, nếu lúc chúng ta cùng hành động mà anh dám tham sống sợ chết thì tôi coi như liều chết cũng phải kéo anh chịu tội thay."
Tình hình trong âm dương giới là như thế nào Bạch Trân Trân cũng không biết, mặc dù lần trước cô đã từng đi qua một lần nhưng lúc đi là bị quỷ đầu xanh kia dùng kiệu đưa đi, lúc về lại bị âm thân đưa trở về, cô cũng không đi qua âm dương lộ, chưa từng nhìn thấy âm dương giới thực sự có dáng vẻ như thế nào.
Đều là nghiệt đồ bọn họ làm ra, nếu không phải những huyền thuật sư này tham sống sợ chết không làm thì bản thân cô cũng sẽ không rơi vào tình huống lúng túng kiểu như bây giờ.
Trong âm dương giới nguy hiểm trùng trùng, sau khi vào cô chưa chắc đã có thể hoàn toàn rút lui chứ đừng nhắc tới cô còn phải cứu quỷ hồn của những đứa trẻ kia.
Dù sao đây cũng là những thứ đã khắc trong cốt tủy rồi, sao có thể biến mất dễ dàng như vậy chứ?
Đối với câu nói này của anh ta, Bạch Trân Trân cũng chỉ ư a hai tiếng, từ chối cho ý kiến về lời hứa hẹn của anh ta.
Sắc mặt Kỳ Lỗi biến đổi, ngay sau đó anh ta cười khổ, nói: "Cô Bạch, tôi không phải người như vậy... đây là do tôi sai, tôi sẽ bù đắp, cô yên tâm đi."
Nhưng bất kể mục đích ngay từ đầu của đối phương là cái gì, nếu đã quyết định muốn cùng cô cứu người vậy thì tuyệt đối không thể có những tâm tư khác, Bạch Trân Trân cũng sẽ không cho phép anh ta có những tâm tư khác.
Cô cũng không tin con người sẽ nhanh chóng tỉnh ngộ, tư tưởng đã thâm căn cố đế mấy chục năm sẽ vì trải qua chuyện gì đó mà ngay lập tức thay đổi hay phong cách làm việc sẽ hoàn toàn biến đổi thành dáng vẻ khác.
Cái người tên Kỳ Lỗi này chắc là tới vì cô, nếu không anh ta sẽ không xuất hiện trên thuyền vượt biển đúng lúc như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận