Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1046:

Chương 1046:Chương 1046:
Bạch Trân Trân nhìn Trân Huân một cái, đối phương đã nhận ra ánh mắt của cô, lập tức quay đầu nhìn lại.
"Cô Bạch, có chuyện gì không?”
Bạch Trân Trân gật đầu: "Đúng là có, tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc anh coi trọng ở tôi cái gì?"
Có lẽ là Trần Huân không ngờ Bạch Trân Trân sẽ thẳng thắn hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, cứ ngẩn ngơ ở đó.
Bạch Trân Trân tiếp tục đếm ngón tay liệt kê khuyết điểm của cô với Trần Huân.
"Tôi có gương mặt xinh đẹp vóc người cũng đẹp, đây đúng là ưu điểm, nhưng Hương Giang lớn như thế, người xuất sắc hơn tôi không phải là không có, tôi có ưu điểm này, nhưng ở đẳng cấp của anh xem ra đây không hẳn là ưu điểm."
"Trái lại, khuyết điểm của tôi có rất nhiều, từ gia thế đến công việc, đâu đâu cũng đều có thể chỉ ra vấn đề, công việc này của tôi, gia đình bình thường cũng chưa hẳn có thể tiếp nhận, huống chỉ là gia đình cỡ như anh.”
Bạch Trân Trân đã vạch trần mọi thứ một cách rõ ràng, cuối cùng cô lại nói: "Cho nên tôi rất hiếu kì, rốt cuộc anh thích tôi cái gì? Thích tới mức chỉ gặp qua hai lần sau đã gieo hạt tình cảm, bén rễ nảy mầm, chuyên tâm muốn theo đuổi tôi."
Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến về sự thay đổi của anh, thấy anh không trả lời, cũng không tức giận, cô không hỏi tiếp, mà là ngôi dựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
"Nhất định phải được, trước khi chưa tới tay tuyệt đối không từ bỏ."
Lần này, đây là lần đầu Trần Huân tránh đi ánh mắt của Bạch Trân Trân, không có tiếp tục đối mặt với cô nữa, anh ngồi dựa vào ghế, từ trên xuống dưới tản ra một cảm giác xa cách tránh xa người ngàn dặm.
"Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, dùng tình cảm để che giấu mục đích thật ra rất không có gì hay, nếu như anh có mưu đồ, không bằng thẳng thắn nói ra, chỉ cần anh cho đủ lợi ích, chưa chừng tôi sẽ đồng ý."
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn về phía Trân Huân, có điều trong mắt không có ý cười gì, ngược lại tỏ vẻ hờ hững, lãnh đạm.
Trước đó vẫn là một người rất nhiệt tình, hiện tại đã thu lại tất cả sự nhiệt tình, bộc lộ phương diện lạnh nhạt của anh.
Nói đến đây, Bạch Trân Trân nửa đùa nửa thật nói: "Anh thế này khiến cho tôi cảm thấy ở tôi có thứ anh muốn toan tính, cho nên anh nhất định phải theo đuổi được."
Cầu Quốc Hoa nhìn thoáng qua Bạch Trân Trân đã đi xa, lại liếc nhìn Trần Huân ở ghế sau, không nhịn được nói: "Trân Huân, không phải cháu thích Trân Trân rất lâu rồi sao? Vì sao không thổ lộ?"
Dường như ở những thời điểm như hiện tại này, một người ngoài như ông nói cái gì cũng không thích hợp.
Rất nhanh xe đã dừng lại dưới lầu cao ốc Hưng Thịnh, Bạch Trân Trân phát hiện đã đến nhà, bèn chào hỏi một tiếng với Câu Quốc Hoa ngồi ở ghế tài xế, sau đó đẩy cửa xe ra xuống xe. Mãi cho đến khi Bạch Trân Trân rời đi, đã đi ra rất xa, nhưng có vẻ như Trần Huân không nhìn thấy, vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, không nhúc nhích. Bầu không khí bên trong xe trở nên càng thêm ngột ngạt, Cầu Quốc Hoa lái xe ở phía trước đã sớm phát hiện tình hình không đúng, ông có ý định nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Tính cách đứa bé Trân Trân có chút quái gở, cháu vẫn nên đừng theo đuổi, có lẽ đây là ý trời, hai người không hợp."
Đúng là anh có cầm một tấm ảnh của Bạch Trân Trân ở trạm xe buýt tìm đến Cầu Quốc Hoa, hỏi thăm ông chuyện liên quan tới Bạch Trân Trân. Lúc kia Trần Huân rất nhiệt tình với Bạch Trân Trân, hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới Bạch Trân Trân. Nhưng lúc ấy Cầu Quốc Hoa bởi vì có điều cố ky khác, cho nên không cho bắc cầu cho hai người bọn họ, cho bọn họ quen biết. Về sau Trân Huân một lòng kiên trì sự yêu thích dành cho Bạch Trân Trân, Câu Quốc Hoa thấy vậy cũng cảm động, quyết định đi giúp Trần Huân hỏi mấy câu, nhìn Bạch Trân Trân có ý nghĩ yêu đương hay không.
Lần đó sau khi ông đi không nhận được lời đáp lại của Bạch Trân Trân còn chưa tính, lại còn bị đối phương móc mỉa một trận, ông nói chuyện này lại cho Trân Huân, bảo anh đừng dồn lực chú ý lên người Bạch Trân Trân nữa.
Câu chuyện hồi đó Trần Huân nói không phải là giả.
Nhưng đã nói tới mức này rồi, thế nhưng Trần Huân vẫn không từ bỏ, tình cảm dành cho Bạch Trân Trân từ đầu đến cuối vẫn như một.
Cũng chính bởi vì thấy phần tình cảm chân thành tha thiết mà nhiệt liệt này của anh, cho nên sau khi Cầu Quốc Hoa phát hiện mình bị ung thư thời kỳ cuối đã nghĩ trăm phương ngàn kế tác hợp cho Bạch Trân Trân và Trân Huân.
Có điều bây giờ phát hiện bệnh của ông chỉ là khám bệnh nhầm, Cầu Quốc Hoa lại đánh trống lui quân.
Đứa nhỏ Bạch Trân Trân này rất khó khăn, số của cô rất khổ, tình yêu của Trần Huân xen lẫn quá nhiều thứ. Nếu Bạch Trân Trân đã bằng lòng chấp nhận, chẳng bằng dừng lại sẽ tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận