Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 792:

Chương 792:Chương 792:
Bạch Trân Trân khoát tay một cái, cực kì vô tình nói: "Không liên quan, sau này đừng mạo muội như vậy, cũng may là tính tình của tôi tốt, nếu đổi thành người khác nói không chừng cái bạt tai mạnh kia đã đáp lên mặt anh rồi."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa quét qua Tần Gia Văn một cái, lời nói không rõ ý tứ: "Đừng tưởng rằng anh có vẻ đẹp trai thì tôi sẽ không đánh anh, lần này thì thôi đi, lần sau đừng như thế này nữa."
Tần Gia Văn vậy mà cũng không tức giận, anh cũng chỉ cười một tiếng với Bạch Trân Trân sau đó đứng dậy rời khỏi sạp hoành thánh.
Sự xuất hiện của anh ta ngược lại không hề ảnh hưởng tới khẩu vị của Bạch Trân Trân, cô ăn sạch sẽ hoành thành còn dư lại, sau khi trả tiên thì bước chậm rãi về phía tòa nhà đồ sộ của chung cư Xương Mậu.
Lúc đến bên dưới cao ốc Xương Mậu, Bạch Trân Trân trông thấy một chiếc xe quen thuộc, cô nhíu mày, mắt nhìn thẳng sang đó.
Chủ nhân của chiếc xe ngồi không yên, cửa xe thể thao màu đỏ thẫm nhìn rất phô trương mở ra, một người ăn mặc còn phô trương hơn thế sải bước đi xuống từ trên xe, tay anh ta cầm một bó hoa hồng đỏ to, sải bước đi về phía Bạch Trân Trân.
“Trân Trân!"
Giọng Hạ Triêu Yến rất gấp gáp, anh ta gọi Bạch Trân Trân rồi ôm bó hoa hồng to tướng kia chặn trước mặt Bạch Trân Trân.
Hạ Triêu Yến thâm tình chân thành nói: "Trân Trân, anh thích em, tương lai ra sao anh hiện tại cũng không biết nhưng anh có thể xác nhận anh bây giờ muốn ở cùng một chỗ với em, còn em thì sao? Em bằng lòng ở chung một chỗ với anh không?"
Sau khi bị Hạ Triêu Yến ngăn lại, Bạch Trân Trân dừng bước, cô lại lùi vê đằng sau thêm một bước, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia toàn là tình cảm nồng đậm với cô.
Người đàn ông này như có tình cảm sâu nặng vạn chủng với cô, anh ta cầm một bó hoa hồng thật to, ngay cả trái tim của anh ta cũng được bưng tới trước mặt Bạch Trân Trân.
Hạ Triêu Yến là người có tính cách khoe khoang ra bên ngoài, dù có tỏ tình thì cũng phải oanh oanh liệt liệt, anh ta đưa một bó hoa hồng màu đỏ tới trước mặt Bạch Trân Trân, ánh mắt nhìn cô vô cùng thâm tình.
"Trân Trân, em làm bạn gái anh có được không? Anh thích em, lần đầu tiên trông thấy em anh đã chỉ thích em, khi đó anh cảm thấy em là bạn gái mà anh còn chưa chia tay, kiếp trước chúng ta nhất định quen biết nhau, Trân Trân, em làm bạn gái của anh có được hay không?"
Bạch Trân Trân lùi vê sau một bước, chỉ cảm thấy bông hoa hương thơm nồng nàn có chút khiến người ta sặc, Bạch Trân Trân hắt hơi một cái, lại hắt hơi thêm một cái nữa, nước mắt ngay lập tức trào ra ngoài, nhìn giống như bị bó hoa hồng to này làm cho cảm động vậy.
“Trân Trân!"
Chẳng qua lần này Bạch Trân Trân còn chưa nói hết câu, trên mặt Hạ Triêu Yến đã lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, anh ta chẳng nói chẳng rằng nhét bó hoa hồng kia vào lòng Bạch Trân Trân, sau đó ngay lập tức vén quần áo của mình lên.
Hạ Triêu Yến có chút sửng sốt, mở miệng nói: "Trân Trân, em đang nói gì thế?" Bạch Trân Trân bất đắc dĩ mở miệng nói: "Buổi sáng tôi cũng đã nói rồi, tôi không thích đàn ông có xăm, tôi..."
Bộ dạng của anh ta giống như đã quên mất chuyện hai người ồn ào không vui hồi sáng, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, mở miệng nói sâu xa: "Anh Hạ, có phải anh đã quên chuyện tôi nói với anh hồi sáng rồi không?”
"Trân Trân, em thực sự hiểu lầm anh rồi, anh không có xăm, lúc sáng chẳng qua là anh nhất thời không phản ứng lại kịp, thậm chí cảm thấy lý do em từ chối anh có chút hoang đường."
Trong lúc nói chuyện, vạt áo của anh ta đã được vén lên để lộ vùng bụng căng chặt.
Trên làn da màu hơi ngăm quả thực không nhìn ra dấu vết hình xăm tồn tại, Hạ Triêu Yến nhìn Bạch Trân Trân chằm chằm, anh ta có chút tủi thân mở miệng nói.
"Trân Trân, anh nghĩ em nhất định có hiểu lầm rồi, trên người anh không có xăm, em có thể thích anh."
Lúc buổi sáng, Bạch Trân Trân nói gì mà không thích đàn ông có xăm, còn nói cái gì mà bởi vì mơ thấy anh có xăm cho nên mới không muốn yêu đương gì với anh ta.
Dù gì Hạ Triêu Yến cũng là thiếu gia nhà có tiền, lời Bạch Trân Trân nói lại quá mức hoang đường, anh ta nhất thời giận dữ nên cũng không giải thích với Bạch Trân Trân.
"Nhưng sau khi rời đi anh liền cảm thấy hối hận, dù sao em nằm mơ cũng thể hiện buổi tối em mơ thấy anh, em cũng muốn ở chung cùng với anh, anh nói có đúng không?”
Hạ Triêu Yến lải nhải rất nhiều lời, căn bản chưa cho Bạch Trân Trân có cơ hội mở miệng, tới khi nói xong hết những lời nên nói, Hạ Triêu Yến mặt đầy nghiêm nghị nhìn về phía Bạch Trân Trân, mở miệng gắn từng chữ: "Trân Trân, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh thích em, bất kể em làm chuyện gì anh cũng thích em, em nổi giận với anh cũng tốt, em vô lý cũng được, anh đều thích em, anh muốn ở chung một chỗ với em, em làm bạn gái anh được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận