Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 372:

Chương 372:Chương 372:
Lý Hằng Thiên đã tiếp nhận kết quả này, về sau nghe nói ông ta dùng tiền tìm cha mẹ Châu Mẫn Du, mua thi thể cô ta về, lại mời đại sư huyền học về, về phần đã làm gì, cũng không có ai biết.
Người ta mời đại sư, điều kiện tiên quyết là không trái với luật pháp thì kể cả bọn họ là cảnh sát cũng không thể làm gì, vụ án này đầu voi đuôi chuột mà kết thúc.
Tâm trạng của hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa cũng không dễ chịu, bọn họ luôn cảm thấy có người nào ẩn ở phía sau màn điều khiển mọi thứ, tất cả mọi thứ quá thuận lợi, thuận lợi tới mức không quá bình thường. Thế nhưng bọn họ tra tới tra lui, nhưng không điều tra ra vấn đề gì, tất cả đều thiên y vô phùng, khiến cho người ta tìm không ra một chút xíu vấn đề nào.
Về sau trưởng sở cảnh sát phát hiện dường như hai người vẫn vấn vít vụ án này, bèn cố ý kích động bọn họ một phen, nói với bọn họ vụ án này đã kết thúc, vụ án cứ thế được niêm phong, để bọn họ đừng tiếp tục điều tra.
"Lực lượng của sở cảnh sát không đủ, hai người các anh là cảnh sát ưu tú của sở cảnh sát chúng tôi, nên đồn lực chú ý vào chính sự, loại bản án không tra được đầu mối này, không cần tiếp tục điều tra."
Người lãnh đạo trực tiếp đã ra lệnh, lại thêm hai người quả thực không có tra ra vấn đề gì, tất cả đều chỉ là sự hoài nghi của bọn họ mà thôi, hai người đã không tiếp tục điều tra nữa. Đương nhiên, bởi vì trong lòng còn có tôn nghi, hai người nghĩ mãi mà không rõ, bèn thừa dịp buổi tối tan việc có thời gian, hai người đến cao ốc Xương Mậu tìm Bạch Trân Trân.
Cửa nhà Bạch Trân Trân đang để mở, nhưng người từ bên trong ra lại không phải là Bạch Trân Trân, mà là đồ đệ của cô, Trần Tiểu Sinh.
"Giám sát Từ, trưởng khoa Ông, tại sao các anh cũng tới?"
Sau khi biết Bạch Trân Trân không ở đây, hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa không có nán lâu, chỉ hàn huyên vài câu qua loa, lập tức đứng dậy chào tạm biệt rời đi rồi.
Nhìn Trần Tiểu Sinh bận bịu không nghỉ như con quay, Ông Tấn Hoa mở miệng ngăn cản anh ta.
Cách ngày đến sở cảnh sát hỗ trợ đã qua hai ngày rồi, sau khi ra ngoài Bạch Trân Trân thì không có trở vê nữa, cô nói cô có chuyện gì phải làm, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không có nói cho Trân Tiểu Sinh.
Trân Tiểu Sinh nghe vậy, cũng không nói thêm gì, thuận thế ngôi xuống, anh ta nhìn người này, lại nhìn người kia, mỉm cười nói: "Giám sát Từ, trưởng khoa Ông, các anh tới tìm sư phụ của tôi hả? Cô ấy có chuyện gì rồi, áng chừng một tuần sau mới có thể trở về, cô ấy bảo sau khi gặp mặt thì nói với các anh một tiếng, có chuyện gì có thể điện thoại liên lạc."
"Anh Trần, chúng tôi tới đây không phải là vì uống trà, anh khoan đừng vội nữa..."
Hai người bọn họ vốn nghĩ tự mình đến tìm Bạch Trân Trân sẽ càng thêm trịnh trọng một chút, ai mà ngờ rằng Bạch Trân Trân thế mà hai ngày chưa trở về rồi, xem ra cũng chỉ có thể điện thoại liên lạc.
Thấy là hai người bọn họ, Trần Tiểu Sinh vội vàng mời người vào, sau khi hai người ngồi xuống, Trần Tiểu Sinh lại vội vàng đi pha trà cho hai người bọn họ.
Đây là lần thứ hai Bạch Trân Trân đến sơn trang Dương Minh, kẻ có tiền tại Hương Giang đúng là thích mua nhà ở nơi này.
Về phần Bạch Trân Trân đi đâu, cô đồng ý với Kim Thủ Thiên đi giúp bạn của anh ta sửa chữa thi thể, đã nhận tiền rồi, Bạch Trân Trân còn có thể không đi à? Cho nên ngày đó sau khi từ sở cảnh sát trở về, cô ngủ chưa đến sáu tiếng đã bị xe Kim Thủ Thiên phái tới đón đi.
*xx*x*
Chiếc Lincoln màu đen đưa Bạch Trân Trân đến trước một căn biệt thự cao năm tầng, nhìn căn biệt thự nguy nga tráng lệ trước mặt, công trình kiến trúc đâu đâu cũng tràn ngập mùi tiền, Bạch Trân Trân rất bình tính.
Khu vực tấc đất tấc vàng, mỗi người đều có thể có một căn biệt thự to lớn, chiếm diện tích rộng không nói, giữa các căn nhà cách xa nhau cũng rất xa, từ một căn biệt thự đi đến căn biệt thự tiếp theo, chí ít cần nửa tiếng.
Quả nhiên nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của cô, bất kể là lúc nào, diện tích người giàu chiếm được và diện tích người nghèo chiếm được đều là hai chuyện khác nhau.
Vốn dĩ Bạch Trân Trân cảm thấy Hương Giang thật nhỏ, kiến trúc nhà cửa đều giống như chuồng bồ câu, nhưng sau khi đến sơn trang Dương Minh, Bạch Trân Trân mới phát hiện nơi này và Hương Giang mà người thường biết hoàn toàn là hai nơi khác biệt.
Hết cách, sau khi sự chênh lệch to đến mức nhất định, bình tĩnh sẽ trở thành trạng thái bình thường. Cảm giác cố gắng một chút là đạt được và có cố gắng mấy đời cũng không đủ nổi khẳng định là khác biệt.
Có lẽ là Kim Thủ Thiên đã sớm thông báo rồi, lúc cô xuống xe, trên mặt đất đã trải thảm đỏ, nhóm nữ hâu mặc đồng phục thống nhất cúi nửa người, mở ra con đường nhỏ hoan nghênh Bạch Trân Trân.
Nhìn thế này nếu không biết, chỉ nhìn dáng vẻ này, sợ là còn tưởng là có minh tinh đang được hoan nghênh cơ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận