Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1154:

Chương 1154:Chương 1154:
Qua sau một lúc lâu, sau khi Bạch Trân Trân đã liệt kê tất cả tin tức mình biết trong đầu một vòng, có lẽ cũng nghĩ thấu đáo mấu chốt trong đó.
Cô gõ bàn một cái, ánh mắt của mọi người tất đổ dồn vào Bạch Trân Trân.
Mà ánh mắt Bạch Trân Trân dạo qua một vòng trên mặt của bọn họ, tiếp đó nói: "Mọi người có cảm thấy, mọi thứ rất giống một âm mưu."
Tu hành thuật pháp vốn là nghịch thiên, bọn họ có được sức mạnh người bình thường không có, đương nhiên là phải làm việc thiện tích đức, như thế mới có thể tiến thêm một bước. Nhưng Huyền Môn phát triển cho tới bây giờ, mọi thứ đều đã thay đổi, bọn họ gặp được nguy hiểm, thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là giải quyết nguy hiểm, mà là bảo vệ bản thân.
Chuyện ở tiểu học tại thôn Đào Gia đã chứng minh rõ rệt điểm này.
Không gian quỷ quái nguy hiểm không? Xác thực nguy hiểm, thế nhưng người bình thường ở bên trong quỷ quái vẫn có thể chờ một đêm, vậy mức độ nguy hiểm của không gian quỷ quái này có hạn.
Bọn họ đi đến nhiều người như vậy, thế nhưng cuối cùng lại làm cho sáu mươi hai đứa bé táng mệnh trong đó, sau đó thậm chí bọn họ không nghĩ đến việc đền bù sai lầm của mình, trợ giúp linh hồn sáu mươi hai đứa bé kia thoát khỏi khổ hải. Những người này đã mất đi sự kính sợ với sinh mạng, nói dễ nghe, bọn họ sẽ càng thêm để ý sinh mạng, nói khó nghe một chút, bọn họ là nhát như chuột, tham sống sợ chất.
Con đường tu hành gian nan, ngay cả một chút nguy hiểm cũng không muốn đối mặt, gặp phải việc gì chỉ muốn trốn tránh, chưa đến lúc nguy cấp, thứ bọn họ nghĩ là mình không thể bị thương. Bọn họ đặt mạng sống của mình bên trên mạng sống của người bình thường, thậm chí việc bọn họ bị thương cũng càng nghiêm trọng hơn việc người bình thường mất đi tính mệnh.
Bạch Trân Trân hỏi ngược lại: "Từ trước đến nay là như thế, chính là đúng sao?"
Loài người vốn có tình cảm đối với đồng loại của mình, loại cảm tình này không liên quan gì cái khác, chỉ là bởi vì cùng là loài người. Trong tình huống mình có năng lực, bọn họ sẽ bởi vì cùng là loài người mà sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng những Huyền Thuật Sư này lại vi phạm thiên tính và bản năng cơ bản nhất của làm người, và càng thêm đáng sợ là, bọn họ không nhận thứ được điểm này.
Sau khi Bạch Trân Trân nói dứt câu, vẻ mặt của mấy người khác đều ngơ ngác, bọn họ không rõ vì sao Bạch Trân Trân nói như vậy.
Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi, giọng nói đột nhiên cao hơn mấy phần: "Chẳng lẽ nào từ trước đến nay mọi người đều không phát hiện chuyện này có gì sai sai sao?”
Ác mà không biết, đây là chuyện đáng sợ nhất, càng thêm đáng sợ là, bản thân người làm ác còn có sức mạnh áp đảo đại đa số mọi người, bọn họ có năng lực làm ác, đồng thời có thể tạo thành hậu quả càng thêm nghiêm trọng và đáng sợ.
"Cái này có vấn đề gì sao? Đã nhiều năm qua, xưa giờ đã là thế này."
Ý nghĩ này là quái đản, nhưng hễ là một người bình thường có năng lực, khi nhìn thấy người khác gặp phải nguy hiểm, trước tiên sẽ nghĩ đến cứu người. Trong tình huống mạng sống của bản thân sẽ không bị uy hiếp, phần lớn mọi người đều bằng lòng ra tay hỗ trợ.
Đang êm đẹp Bạch Trân Trân phóng công đức kim quang ra ngoài làm gì? Bạch Trân Trân nhìn bọn họ, gằn từng chữ nói: "Chẳng lẽ mọi người không có phát hiện, mình đã biến thành quân cờ trên bàn cờ sao?"
Không chờ bọn họ mở miệng, Bạch Trân Trân đã triển lộ công đức kim quang trong cơ thể mình ra, hào quang vàng óng ánh gần như chói mù mắt của bọn họ, mấy người bị ánh sáng chói mắt làm cho mở mắt không ra, vội vàng đưa tay che mắt của mình.
Bởi vì đã thế này qua nhiều năm, cho nên đây cũng là đúng, là bình thường sao?
Dù sao tuổi của Bạch Trân Trân rành rành tại đó, công đức kim quang không thể cướp đoạt, không thể chuyển tặng, cho nên một thân công đức kim quang này chỉ có thể là chính cô tu hành ra. Mà trên người bọn họ đừng nói công đức kim quang, ngay cả công đức chỉ lực cũng không có bao nhiêu, rõ ràng bọn họ đã từng hoàn thành qua không ít nhiệm vụ, đã giúp không ít người, theo lý mà nói, công đức chỉ lực của bọn họ không nên ít như vậy.
Sau khi câu hỏi này được đặt ra, những người khác đã không nói ra lời.
Bạch Trân Trân nhìn bọn họ, thu hồi công đức kim quang lại, cô nhìn biểu cảm trên mặt của những người này là biết nhất định là bọn họ đã chịu xúc động, nếu không sẽ không như thế.
"Tôi bao nhiêu tuổi mọi người cũng nhìn thấy, mọi người lớn tuổi hơn tôi, tuổi tác trở thành Huyền Thuật Sư sẽ chỉ sớm hơn, nhưng bên trong thân thể mọi người có bao nhiêu công đức chỉ lực?"
Thật sự chẳng lẽ giống như Bạch Trân Trân nói, bọn họ đã bị gài vào một âm mưu khổng lồ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận