Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1019:

Chương 1019:Chương 1019:
Cầu Quốc Hoa nói đến chuyện chính, ông vốn còn muốn đợi thêm một lát nữa nhưng thân thể của ông giờ đã thành như vậy, đã không có cách nào tiếp tục chờ đợi nữa, ông muốn trước khi lìa đời sắp xếp xong tương lai của Bạch Trân Trân.
"Cho nên hôm nay chú đưa tôi tới chỗ này là để tôi và những người khác xem mắt sao?"
Bạch Trân Trân trầm mặc một hồi rồi nói bằng giọng sâu xa.
Cầu Quốc Hoa gật đầu một cái: "Không có ai chăm sóc cháu chú và sư phụ cháu cũng không yên tâm."
Ông nói biết ngày tháng của bản thân không còn nhiều, Bạch Trân Trân lại không cha không mẹ, bạn tốt người thân cũng không có, nếu ông cũng không có ở đây, Bạch Trân Trân lại một mình lẻ loi."
"Sư phụ cháu không có ở đây, chú đương nhiên sẽ làm hết phần trách nhiệm của cô ấy, trước khi chú nhắm mắt vẫn phải sắp xếp cho cháu thật tốt."
Cho nên giao gia sản cho Bạch Trân Trân còn chưa đủ, ông còn phải sắp xếp chồng cho cô xong xuôi, sau khi chắc chắn đã có người chăm sóc cho Bạch Trân Trân, ông mới có thể an tâm trở lại.
"Nếu không sắp xếp cho cháu xong, ngày chú xuống địa phủ cũng không có cách nào đối mặt với sư phụ của cháu."
Đối phương thể hiện thái độ vì muốn tốt cho cô, hơn nữa Bạch Trân Trân nhớ tới cuốn sổ khám bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhìn khuôn mặt không thể nào che giấu được bệnh tật của Câu Quốc Hoa, cô âm thầm thở dài một hơi, giọng nói cũng hòa nhã hơn trước rất nhiều.
Ban đầu khi Trân Thúy Bình vừa mới qua đời là Cầu Quốc Hoa hỗ trợ tổ chức tang sự, ông rất đau lòng, một thời gian rất dài mắt ông lúc nào cũng đỏ, rất lâu sau cũng không thể thoát ra khỏi cái chết của Trần Thúy Bình.
"Trân Trân, sư phụ cháu cô ấy rất quan tâm tới cháu, cô ấy coi cháu như con gái ruột thịt để đối đãi, bây giờ cô ấy không có ở đây, đương nhiên chú sẽ thay cô ấy vì cháu mà tính toán."
Cũng vì những chuyện này nên sau đó ông mới đồng ý tới thôn trân gia hỗ trợ, dù sao đó cũng là quê của Trần Thúy Bình, ông cũng vì nể mặt Trần Thúy Bình nên mới đi hỗ trợ.
Rõ ràng đã thường thấy sinh tử trong nhà tang lễ nhưng đến phiên người mình yêu lại rất khó thoát ra được.
Bạch Trân Trân: “...
Trần Thúy Bình đối xử với Bạch Trân Trân rất tốt, bà thật lòng coi Bạch Trân Trân như con gái để đối đãi, mặc dù nghiêm nghị nhưng cũng không thiếu lòng từ ái, cô ấy rất tôn kính sư phụ của mình.
"Trân Trân à, cháu nghe chú nói, chú vẫn luôn coi cháu như con gái ruột để đối xử, đối tượng chú tìm cho cháu nhất định phải trải qua lớp lớp kiểm định, phù hợp với thẩm mỹ của cháu..."
Thấy Bạch Trân Trân nói như vậy, Cầu Quốc Hoa biết cô đã đón nhận chuyện này, trên mặt đối phương ngay lập tức để lộ nụ cười sáng lạn, hơi thở bệnh tật trên gương mặt vì vậy cũng yếu đi rất nhiều.
"Cháu biết thì tốt, đời này của chú không có con cái, người chú không yên tâm nhất là cháu..."
"Cháu cầu, tôi biết, hai người cũng vì muốn tốt cho tôi, tôi hiểu."
Qua không bao lâu, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, Cầu Quốc Hoa vốn chuẩn bị đứng dậy đi qua đó mở cửa nhưng lại bị Bạch Trân Trân ngăn cản. "Chú Cầu, chúng ta đừng nói tới những chuyện này nữa, nói một chút về những thứ khác đi... :"
Bạch Trân Trân chuyển đề tài, nói đến những chuyện khác, Cầu Quốc Hoa lại không tức giận, sau khi Bạch Trân Trân nói như vậy, hai người trò chuyện với nhau rất vui, cuối cùng bầu không khí trong phòng ăn cũng khá hơn.
Thấy Cầu Quốc Hoa cứ vậy mà thao thao bất tuyệt nói không ngừng, dường như không chuẩn bị dừng lại, Bạch Trân Trân vội vàng mở miệng cắt ngang lời đối phương.
"Chú Cầu, để tôi đi, chú ngồi yên tại đó đi."
Cửa không phải chỗ tiện nói chuyện, hai người hàn huyên đơn giản một chút, Bạch Trân Trân đưa Trần Huân đi vào trong.
Tướng mạo của đối phương thực ra cũng không được coi là quá xuất sắc nhưng anh ta có một đôi mắt rất xinh đẹp, đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta giống như biết nói chuyện vậy, nhìn chằm chằm một thời gian dài dường như sẽ bị đôi mắt kia hút vào trong.
"Chào cô, cô là tiểu thư Bạch Trân Trân đúng không? Tôi đã thấy hình của cô, rất hân hạnh được biết cô, tôi tên là Trân Huân."
Ánh mắt Bạch Trân Trân rơi vào mặt đối phương, ánh mắt hai người giáp nhau, người đó nở nụ cười ấm áp với cô.
Nụ cười của Bạch Trân Trân không có một sơ hở nào để tấn công, cô đưa tay về phía đối phương, cười nói: 'Chào anh, tôi là Bạch Trân Trân, rất hân hạnh được biết anh."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa đi tới cửa phòng riêng, sau khi cửa phòng được mở ra, bên ngoài có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen xuất hiện trước mặt cô.
"A Huân, cháu tới rồi, đã lâu như vậy không gặp, có phải cháu đã gây đi không? Có điều cháu so với lúc trước tuấn tú hơn rồi..."
Lúc nói chuyện với Trân Huân, ánh mắt Cầu Quốc Hoa sáng lấp lánh, hiển nhiên rất vui vẻ vì anh ta đến, từ trong lời nói của Cầu Quốc Hoa có thể nghe ra sự kích động.
"Chú Hoa, đã rất lâu không gặp, sắc mặt chú nhìn có vẻ không tốt lắm, có phải khó chịu chỗ nào hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận