Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 474:

Chương 474:Chương 474:
Bạch Trân Trân: "Lên giường... lên bàn ăn nằm."
Ông Tấn Hoa hơi ngẩn người, tai đỏ lên, sau đó im lặng nằm trên bàn ăn.
Bạch Trân Trân bắt đầu cầm bút vẽ bùa, Ông Tấn Hoa ngoan ngoãn nằm ở đó, nhưng ánh mắt lại không khỏi tự chủ rơi lên mặt Bạch Trân Trân, không tài nào dời mắt được.
Giữa hai người giống như lan tràn một bầu không khí vô cùng kỳ quái, Từ Phong nhìn thấy màn này, chỉ cảm thấy đắng miệng, trong lòng cũng có một tư vị không nói ra được.
Cũng không biết Trần Tiểu Sinh nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn, thấy bộ dạng có hơi ảm đạm của Từ Phong, anh ta không nhịn được nói một câu: "Cậu cũng không cần như vậy, lúc sư phụ tôi vẽ bùa lên người cậu ban nãy, bầu không khí cũng như thế này."
Nhưng điểm khác biệt là phản ứng của Ông Tấn Hoa tốt hơn Từ Phong một chút xíu, ít nhất anh không lộ ra bộ dạng ganh ty này.
Từ Phong: ”...'
Cảm ơn, không được an ủi chút nào.
Thịt mỡ đầy người còn chưa giảm xuống, luyện cơ bắp gì đó hoàn toàn là ảo mộng.
"Đốc sát Từ, cậu có thể cởi áo cho tôi xem thử không?”
"Thân thể đô con này luyện ra thế nào vậy? Thể năng của cậu có phải rất tốt không? Bình thường cậu ăn gì? Luyện tập như thế nào? Đốc sát Từ, cậu có thể dạy tôi một số cách không, tôi cũng muốn có dáng người như cậu."
Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn cởi áo xuống, lộ ra thân thể cường tráng, Trân Tiểu Sinh nhìn cơ bắp của anh ấy, chậc chậc tấm tắc: "Cậu thật lợi hại..."
Từ Phong: "222"
Từ Phong nhìn thân thể mập phệ của Trần Tiểu Sinh, sau khi im lặng một lúc, nói: "Anh nên giảm cân trước đã."
Quá trình Bạch Trân Trân vẽ bùa không thể bị quấy rây, Trần Tiểu Sinh dứt khoát dẫn Từ Phong tới phòng của mình - nhà Bạch Trân Trân có ba phòng, một phòng trong đó là phòng cho khách, nhưng bây giờ coi là phòng bán vĩnh cửu của Trần Tiểu Sinh.
"Cô Bạch, cô thế nào rồi?"
Đợi tới khi bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của Ông Tấn Hoa, Trần Tiểu Sinh và Từ Phong mới từ trong phòng đi ra.
Lúc này, sắc mặt của Bạch Trân Trân không tốt lắm, Ông Tấn Hoa bưng tới canh gà hầm nhân sâm còn lại, sau khi nhìn Bạch Trân Trân ăn, anh mới thở phào một hơi.
Trân Tiểu Sinh: "..."
Tuy Bạch Trân Trân cảm thấy khả năng kẻ đứng sau tìm họ không quá lớn, bọn họ một người là đốc sát cấp cao của đồn cảnh sát, người còn lại là trưởng khoa khoa giám định chứng cứ, ở cổ đại thuộc quan lại quốc gia, chắc sẽ được quốc vận bảo hộ.
"Các anh về trước đi, ngày mai tới đón tôi, tôi cùng các anh đến xưởng đóng giày đó xem thử." "Hai ngày nay nếu gặp phải chuyện kỳ quái gì, đừng quá tò mò, tôi đã vẽ bùa trên người các anh thật, nhưng số bùa này cũng không phải vạn năng, bản thân các anh phải nâng cao cảnh giác một chút."
Đã ăn đồ, cả người Bạch Trân Trân thoải mái hơn không ít, nhưng hao tổn vừa nãy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô dứt khoát nói tóm gọn, sắp xếp nhiệm vụ trước.
Nhưng... bây giờ Hương Giang dường như vẫn chưa hồi quy, quốc vận chưa chắc có thể bảo vệ tới nơi này, vẫn nên nhắc nhở họ một chút thì tốt hơn.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
*xx%
Cô ném mình lên chiếc giường mềm mại, rất nhanh liền nhắm mắt lại, chẳng bao lâu, Bạch Trân Trân liền chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi hai người họ rời khỏi, Bạch Trân Trân dặn dò Trân Tiểu Sinh, bảo anh ta nghỉ ngơi đàng hoàng, sau đó cô mới lê bước chân nặng nề quay vê phòng.
Đồng thời lúc này, trong một gian phòng tối tăm chật chội, người đàn ông tóc hoa râm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lập tức uể oải.
Ông Tấn Hoa và Từ Phong rất ngoan, họ không nói gì nhiều với Bạch Trân Trân, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Một người đàn ông trẻ dáng người gầy yếu đỡ người đàn ông tóc hoa râm trên sàn lên, quan tâm lên tiếng hỏi: "Cha, cha thế nào? Cha không sao chứ?"
Người đàn ông tóc hoa râm lau vết máu nơi khóe miệng, khàn giọng nói: "Khiên T¡ Dẫn bị phá rồi."
Người đàn ông trẻ đó nghe vậy, sắc mặt trở nên càng tái nhợt, anh ta mấp máy môi, ngập ngừng lên tiếng: "Cha, hay là thôi đi, đây đều là mệnh."
"Thiên Cương Thất Sát Trận phá rồi, Khiên T¡ Dẫn cũng bị phá rồi... mệnh con nên như vậy, chúng ta chấp nhận số mệnh được không?”
Anh ta đã thất vọng rồi, không còn chút sức lực nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận