Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 761:

Chương 761:Chương 761:
"Cô Bạch, cô không sao chứ?”
Phát hiện sắc mặt Bạch Trân Trân khó coi, Phan Nguyệt Hề đi tới, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi thăm một câu.
Bạch Trân Trân lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Phan Nguyệt Hề đang tràn đầy lo lắng, cô lắc đầu nói: "Tôi không sao."
Trần Tiểu Sinh lại xỉu rồi, có điều lần này thời gian xỉu không dài, lúc tỉnh lại lần nữa, tình trạng của anh ta tốt hơn trước đó rất nhiều, còn Bạch Trân Trân cũng nhận thức được sai lầm trước đó của mình, nghiêm túc nói xin lỗi với Trân Tiểu Sinh.
"Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không phải cố ý đánh anh đâu, thật sự xin lỗi."
Nhưng mà Bạch Trân Trân nói xin lỗi, Trân Tiểu Sinh lại giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, sư phụ bị quỷ nhập vào người hả? Câu xin lỗi mà sư phụ có thể nói ra sao?"
Không đợi Bạch Trân Trân mở miệng, Trân Tiểu Sinh lại tiếp tục nói: "Sư phụ, mọi chuyện vừa rồi đều là tại tôi. Sư phụ đánh tôi là đúng, một ngày làm thây suốt đời làm cha, đồ đệ làm sai, sư phụ đánh thế nào đều đúng. Nếu lúc sư phụ đánh tôi làm tay bị đau, có thể mượn nhờ công cụ khác, tôi da dày thịt béo, chịu đựng nổi."
Nhưng mà sau khi Trân Tiểu Sinh nói xong, lời nói nhìn như hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng nhưng ánh mắt Giang Hạo, Phan Nguyệt Hề, Phan Tinh Vân nhìn về phía Bạch Trân Trân chỉ có gì đó là lạ. Không ngờ một người có sắc đẹp như thiên tiên, đẹp đến mức không gì sánh được lại là một kẻ cuồng bạo lực như thế.
"Một lần sư đồ, tiên xóa bỏ thôi miên tôi đã giúp anh trả rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."
Tự nhiên bị hại, cô còn có thể làm sao? Đương nhiên là tha thứ cho anh ta rồi.
Trân Tiểu Sinh: "!!I"
Ở chung với một đồ đệ ngu xuẩn là một chuyện cực kỳ hao phí sức lực, Bạch Trân Trân cảm thấy hiện tại mặc kệ mình nói cái gì thì đều không có tác dụng gì vào việc cứ vãn hình tượng của mình, cô dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân bộc lộ khuôn mặt tươi cười với Trần Tiểu Sinh, cô gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Anh yên tâm, tôi không đánh anh nữa, đây là lần cuối cùng, ra khỏi cao ốc Trung Ngân, hai người chúng ta ai về nhà nấy, sau này tôi đi đường tôi, anh đi đường anh, hai chúng ta không bao giờ tương phùng.'
Thấy Trần Tiểu Sinh sắp nhảy lên gọi cô sư phụ lại tự đánh bản thân lân nữa, Bạch Trân Trân dứt khoát quay người đi ra ngoài cửa.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạch Trân Trân: “...
Lúc đầu óc không có vấn đề Trần Tiểu Sinh cứ như một thằng đần thiểu não, hiện tại đầu óc anh ta xảy ra vấn đề, nếu tiếp tục ở chung một nơi với anh ta, mặt mũi của mình sẽ bị vứt hết mớ này đến mớ khác.
Còn Trần Tiểu Sinh đang ở trên mặt đất giãy giụa muốn đứng dậy thì hét lên theo hướng Bạch Trân Trân rời đi: "Sư phụ!!! Sư phụ đừng đi!!!"
Cho dù đã cách một cánh cửa nhưng Bạch Trân Trân vẫn có thể nghe được tiếng gào đứt gan đứt ruột của Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân lập tức bước nhanh hơn, đi nhanh như bay ra bên ngoài.
Lời cuối thốt ra, Bạch Trân Trân kéo cửa phòng đi ra ngoài.
"Sư phụ, xin sư phụ hãy đánh tôi lần nữal!!"
Sau khi đi ra từ công ty Nam Kha, Bạch Trân Trân chạy chậm một đường đến thang máy, cũng may mà là vận khí của cô tốt, lúc đến trước mặt thang máy, thang máy đúng lúc đã lên lầu hai mươi chín, cô nhấn xuống cái nút, chưa qua hai phút, cửa thang máy đã phát ra một tiếng "ting".
Cửa thang máy mở ra trước mặt Bạch Trân Trân, mà lúc này cô vừa hay nghe thấy sau lưng vang lên tiếng la hét đứt gan đứt ruột của Trần Tiểu Sinh.
Người lăn lộn trong giang hồ, cô đây không cần mặt mũi sao?
Bạch Trân Trân: "!II"
Chuyện này với đi ¡ ven đường khác nhau ở chỗ nào?!
Bạch Trân Trân: "...'
Cửa thang máy đang chậm rãi khép lại trước mặt Bạch Trân Trân, đồng thời cũng chặn đồ đệ khiến cô mất mặt xấu hổ ở bên ngoài. Trái tim đang treo lơ lửng của Bạch Trân Trân cuối cùng đã hạ xuống, cô thở dài một hơi, thân thể thả lỏng. Cô hoài nghi nếu thang máy không hạ xuống kịp thời, cô sẽ phải tiếp tục ở chung với Trần Tiểu Sinh một hồi, có lẽ mình sẽ thật sự không khống chế nổi bàn tay của mình, vả yêu cái ót Trân Tiểu Sinh mấy cái. Cũng may, cô khống chế được bản thân, không để cho sự việc mất khống chế, không để cho lúc hai thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt, đã vả chết đồ đệ mình. Có điều sau khi thở hổn hển mấy hơi, Bạch Trân Trân thông qua cửa thang máy sáng trưng, thấy bên trong còn có sự tồn tại của người khác.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào thang máy, trở tay nhấn xuống nút đóng cửa, nhìn Trần Tiểu Sinh béo lùn chắc nịch đang dùng một sự linh hoạt hoàn toàn không phù hợp dáng người của anh ta để đuổi theo cô đến đây, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy tóc của mình chiếc nào chiếc nấy sắp dựng đứng. Cũng may tốc độ đóng cửa của thang máy trong cao ốc Trung Ngân có bảo hành, xem như Trần Tiểu Sinh có linh hoạt hơn nữa thì cũng không có cách nào chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua được khoảng cách mấy chục mét này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận