Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 88:

Chương 88:Chương 88:
Tống Trường Minh không hề từ chối, mục đích tới đây của anh đã đạt được nên không dừng lại ở đây lâu nữa.
Vương Kim Phát có lẽ sẽ tha thứ cho hành vi của Vương Kim Phượng nhưng Kiều An Na và Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Vương Kim Phượng.
Sau khi Tống Trường Minh rời đi, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Kiều An Na lại một lần nữa quay về ngồi trên ghế sofa, cô cầm hai bản báo cáo nghiệm xác lên, một lần rồi lại một lần, xem đi xem lại.
Vương Kim Phát bị kẹt trong cơ thể không thể động đậy bị ép dùng chung thị giác với cô, anh ta không thể tránh khỏi xem báo cáo nghiệm xác của Kiều An Na và con trai hết lân này tới lần khác.
Na Na, anh sai rồi, Na Na, em tha thứ cho anh được không...
Na Na, anh biết hai người chịu khổ, xin lỗi em, tất cả đều là anh sai...
Vương Kim Phát không ngừng nói xin lỗi, muốn Kiều An Na ngừng hành hạ anh ta.
Những thứ gặp phải mấy ngày nay với Vương Kim Phát mà nói thật giống như một cơn ác mộng, bất kể anh ta né tránh như thế nào, kháng cự, cầu xin, nài nỉ thì cũng không có cách nào cắt đứt được mối liên hệ giữa anh ta, Kiều An Na và tiểu quỷ.
Vương Kim Phát thống khổ tới tận cùng, trừ bi thương khẩn cầu thì anh ta không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Bị hành hạ đến lúc này, Vương Kim Phát gần như đã không thể phân rõ thực tế và ảo cảnh.
Nhưng anh ta không cách nào kết thúc tất thảy những thứ này, chỉ có thể tỉnh táo nhìn Kiều An Na dùng thân thể của anh ta làm những chuyện mà tới tận bây giờ anh ta chưa từng biết làm.
Không, có lẽ chết cũng không đau khổ như anh ta lúc này, nếu anh ta có quyền khống chế thân thể mình thì chắc chắn sẽ kết thúc sinh mạng của mình không một chút do dự, để cho nỗi thống khổ không ngừng nghỉ này có một điểm kết.
Anh ta còn sống nhưng lại cảm thấy bản thân như muốn chết vậy.
Na Na, Bảo Bảo... tha thứ cho anh được không?
Linh hồn không cần đi ngủ nên lúc anh ta tỉnh táo lại bị đưa vào kí ức của Kiều An Na và tiểu quỷ, liên tục trải qua tất cả những khổ sở mà bọn họ đã từng gặp phải.
"Em chỉ muốn anh dùng chính đôi mắt của mình xem xem chúng em đã gặp phải chuyện gì mà thôi, không phải anh đã nói bản thân rất hối hận vì không bảo vệ tốt cho bọn em hay sao? Không phải đã nói nếu như có cơ hội thì nhất định sẽ đối đãi với bọn em thật tốt hay sao?”
Kiều An Na vừa xem báo cáo nghiệm xác của mình, vừa dịu dàng nói với Vương Kim Phát.
'A Phát, em đã sớm tha thứ cho anh, cho tới lúc này em cũng chưa từng trách anh.”
Nhưng bất kể là Kiều An Na hay Tiểu Bảo thì đêu không mềm lòng.
"Còn cả chỗ này, vết sẹo này là bà ta dùng sắt già nung đỏ tạo ra..."
Ngón tay Kiều An Na đảo qua chữ và hình trong báo cáo nghiệm xác, cô ấy cười nói: "Anh thấy vết thương trên móng tay em không? Mẹ anh dùng xiên bằng trúc cắm vào móng tay em, một cây rồi lại một cây...' Đi đôi với tiếng nói của cô, Vương Kim Phát cũng bị quẳng vào trong hồi ức của Kiều An Na, bản thân lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, tự thân trải nghiệm một lần.
"Nếu như không đích thân trải nghiệm thì làm sao biết được nên bảo vệ em và Bảo Bảo như thế nào?"
"Chỗ này, bà ta nói em dùng thứ này để quyến rũ anh mất hồn mất vía nên dùng kéo cắt bỏ nó..."
"Đáng tiếc, tới giờ mà bà ta còn chưa tỉnh, em hiền lành nên ngày nào cũng sẽ đưa anh đi thăm mẹ anh..."
Cõi đời này vốn dĩ không có gì gọi là cảm động lây, nhưng có thể nghĩ cách, chỉ cần đủ năng lực thì Vương Kim Phát cũng có thể hưởng thụ sự đối đãi như cô từng trải nghiệm.
Thông qua trí nhớ của cô ấy, so sánh với những ảo cảnh được lưu giữ hoàn hảo, Vương Kim Phát có thể cảm nhận hết thảy những gì cô ấy đã phải nhận một cách rõ ràng.
Mỗi một vết sẹo Kiều An Na đều để Vương Kim Phát tiến vào ảo cảnh mà linh hồn cô xây dựng ra.
"Mẹ anh đối với anh thật tốt, không phải anh cảm thấy bà ta rất tốt hay sao? Bây giờ anh còn cảm thấy mẹ anh là một người mẹ tốt nữa không?"
"Không ngờ vết thương chỗ này cũng bị kiểm tra ra, đây là bà ta dùng gậy đột lửa chọc vào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận