Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 586:

Chương 586:Chương 586:
Cô ngơ ngác đứng ở đó, cho tới khi Hạ Triêu Yến vươn tay về phía cô, Bạch Trân Trân mới hoảng loạn chạy tới, nắm lấy tay của Hạ Triêu Yến.
"Hạ Triều Yến, anh không thể chết, anh còn phải đi Mỹ mà, sao anh có thể chết? Anh không thể chết, đừng chết ở đây, Hạ Triêu Yến, em sợ..."
Bạch Trân Trân cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, cô nắm tay của Hạ Triều Yến, nước mắt thuận theo gò má tuôn trào xuống, cô nghẹn ngào mở miệng, trong giọng nói ngập tràn thống khổ.
"Hạ Triều Yến, anh đừng chết được không?"
Hạ Triều Yến đã cực kỳ suy yếu, gương mặt đó của anh ta cho dù đã dính máu, vẫn lộ ra một loại mỹ cảm thê lương.
Anh ta nắm tay Bạch Trân Trân, trong giọng nói vẫn ngập tràn ôn nhu.
"Tốt quá rồi, em không sao..."
"Trân Trân, anh biết em luôn không tin anh yêu em..."
"Lời anh từng nói luôn được tính, anh yêu em, vì em, anh chết cũng nguyện ý..."
"Trân Trân, em đừng sợ, anh ở đây, anh..."
"Anh thật sự thật sự rất yêu em..."
"Anh thật sự rất thích em, anh yêu em, Trân Trân, chỉ cần em có thể sống, bất luận anh thế nào cũng không sao...
Nói mãi nói mãi, Hạ Triều Yến nôn ra một ngụm máu tươi, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, trong ánh mắt ngập tràn thâm tình lưu luyến.
Anh ta bảo Bạch Trân Trân đừng áy náy, anh ta nói mình làm như vậy chỉ vì anh ta yêu cô.
"Anh biết sự nhát gan của em, biết nỗi sợ hãi của em..."
Anh ta không thở nữa.
Sau khi nói hết tình yêu của mình, Hạ Triều Yến lưu luyến nhìn Bạch Trân Trân, bàn tay nắm tay cô dần nới lỏng, cuối cùng trượt xuống, rơi vào trong vũng máu.
Đầu của Bạch Trân Trân ù ù, cô mơ màng nhìn Hạ Triều Yến, run rẩy vươn tay ra, đặt dưới mũi của anh 1a.
Khi Hạ Triều Yến thoi thóp, anh ta thể hiện hết tình cảm mãnh liệt của mình với Bạch Trân Trân, anh ta bày tỏ tình yêu sâu đậm của mình, nói cho Bạch Trân Trân biết vì yêu cô, rốt cuộc anh ta có thể hi sinh bao nhiêu.
Trong lòng cô là một mảnh trống không, cả người chìm vào trong cảm xúc tê dại khổng lồ, rõ ràng người ở đây, nhưng giống như lại không ở đây.
Đại não của Bạch Trân Trân trống rỗng, tất cả cảm xúc tựa như hoàn toàn rút lấy vào khoảnh khắc này.
Cô nên đau đớn, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào, rõ ràng có một người đàn ông yêu cô như vậy vì cứu cô mà chết trước mặt cô, nhưng Bạch Trân Trân lại dường như không có bao nhiêu cảm giác.
Anh ta chết rồi.
Rốt cuộc vì sao sự việc lại biến thành thế này? Vốn tưởng mình không ngủ được, kết quả nằm xuống gối chưa bao lâu, Trân Tiểu Sinh đã ngủ mất.
**
Cô nói mãi nói mãi, giọng nói trâm thấp, lời nói phía sau vô cùng nhỏ, ngoài bản thân cô, không ai có thể nghe thấy.
"Anh thật sự yêu em yêu tới mức này, rõ ràng đã thành bạn gái cũ của anh rồi, anh lại vẫn yêu em như vậy..."
Sau khi về nhà, Trân Tiểu Sinh sảng khoái tắm rửa, sau khi thu dọn xong, đã là bốn giờ sáng, anh ta cảm thấy mình đột nhiên có chút hưng phấn, cho dù là nằm trên giường, cả người cũng hưng phấn.
Bạch Trân Trân không biết, cô cười bi thảm, cúi đầu nhìn Hạ Triều Yến.
Trân Tiểu Sinh ngủ rất say, ngày hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trần Tiểu Sinh nghe máy, mơ màng hỏi: "Ai vậy?"
Mới sáng sớm, ai gọi điện thoại cho anh ta?
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, đại não vốn hỗn độn của Trần Tiểu Sinh lập tức khôi phục bình thường, anh ta ngồi bật dậy, thất thanh nói: "Cậu nói thật? Được được được, tôi tới ngay, các cậu đợi tôi!"
Sau khi nói xong lời này, Trần Tiểu Sinh cúp điện thoại, anh ta rửa mặt qua loa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cao ốc Xương Mậu.
Lúc anh ta tới, Từ Phong và Ông Tấn Hoa đang đứng ở bên ngoài cửa nhà Bạch Trân Trân.
"Các cậu chắc chắn sư phụ tôi không ra ngoài sao?"
Cuộc gọi vừa nãy là Từ Phong gọi tới, anh ấy nói có thể Bạch Trân Trân đã xảy ra chuyện, bảo Trần Tiểu Sinh tới mau.
Trần Tiểu Sinh cũng không màng gì khác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Bởi vì chạy quá vội, lúc này Trần Tiểu Sinh đầm đìa mồ hôi, trông dáng vẻ rất nhếch nhác.
Ông Tấn Hoa móc khăn tay ra đưa cho Trần Tiểu Sinh, bảo anh ta lau trán, Trần Tiểu Sinh không nhận, dùng tay lau bừa, vừa móc chìa khóa nhà Bạch Trân Trân, vừa nói.
"Các cậu cũng thật là, nghi ngờ sư phụ tôi xảy ra chuyện, các cậu phá cửa mà vào là được, nhất thiết đợi tôi tới làm gì? Nếu sư phụ tôi có mệnh hệ gì, tôi xem các cậu phải làm sao..."
Trong lúc nói, Trân Tiểu Sinh đã mở cửa nhà ra, anh ta không nói nhảm nhiều, lập tức xông vào.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa theo vào ngay sau đó.
Ba người rất nhanh đã vào phòng của Bạch Trân Trân, nhìn thấy người nằm trên giường.
Bạch Trân Trân hai tay đan lại nằm trên giường, sắc mặt hồng hào, hô hấp đều, trông giống như đang ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận