Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 668:

Chương 668:Chương 668:
Bạch Trân Trân vô thức ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt tuấn tú, tuổi trẻ đang mỉm cười nhìn cô.
Thái độ của anh ta không tệ, cộng thêm Bạch Trân Trân cũng sắp ăn xong nên không có từ chối anh ta. Dù sao kiểu sạp hàng nhỏ giống như thế này, chuyện thiếu bàn thường xuyên xảy ra, Bạch Trân Trân đã quen.
Nhiều khi thấy có người ngồi một mình, người bên ngoài thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu đã ngồi thẳng xuống. Anh ta thế mà vẫn lễ phép hỏi một câu, sau khi được Bạch Trân Trân cho phép mới ngồi xuống, thế này rất khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Rất nhanh bà chủ đã bưng một bát mì hoành thánh lên, đối phương nhìn Bạch Trân Trân, ấm giọng nói: "Thưa cô, tôi có thể dùng sa tế này không?"
Bạch Trân Trân; “...'
Nói thực ra, đối phương quá khách sáo, trái lại khiến cô có cảm giác là lạ, nhất là lễ nghi khi anh ta ăn cơm không thể bắt bẻ, dường như không phải đang ăn quán ven đường, mà là như đang trong phòng ăn cấp cao.
Nhất là dáng vẻ của anh ta rất quý khí, nhìn giống như là vương tử sinh hoạt trong pháo đài cổ ở Châu Âu, ngồi ở đây tạo cảm giác không hề hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Bạch Trân Trân: “...
Phát hiện anh ta không định đáp lời, Bạch Trân Trân hơi thả lỏng xuống, đồng thời cảm thấy mình bây giờ giống như con chim sợ cành cong, chuyện gì cũng có thể nghi thần nghi quỷ, luôn cho là người khác có rắp tâm gì với cô.
Bởi vì có vẻ đẹp xuất chúng, Bạch Trân Trân đã quen vì lý do ngẫu nhiên mà gặp với đủ loại người, diễn xuất của đối phương khiến cô sinh ra hoài nghi. Dù sao trông anh ta thật sự không quá giống người sẽ đến ăn quán ven đường.
Không quan tâm anh ta có tâm tư gì, người ta không nói, cô coi như cái gì cũng không biết.
Bạch Trân Trân dứt khoát nói một câu, tiếp tục cắm đầu ăn.
"Sa tế là của chủ quán, anh không cần hỏi tôi, cứ lấy ăn thôi."
Người đàn ông cười với Bạch Trân Trân, không có hành động gì khác, cầm đũa từ từ ăn.
Tên này sẽ không phải là thấy cô xinh đẹp nên cố ý ngồi xuống muốn thả thính cô chứ?
"Tần Gia Văn, anh thật sự quá giỏi, anh chia tay với tôi có phải bởi vì người phụ nữ này hay không? Khó trách anh không cần tôi nữa, hóa ra là có niềm vui mới, con hồ ly tinh này rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn tôi, anh là bởi vì cô ta mà vứt bỏ tôi sao?”
Mì hoành thánh của Bạch Trân Trân vốn dĩ đã thấy đáy, cộng thêm cô cố gắng tăng nhanh tốc độ, hai miếng mì hoành thánh còn lại rất nhanh đã bị Bạch Trân Trân giải quyết.
Cô vuốt vuốt bụng của mình, thỏa mãn thở dài một hơi. Lúc đang chuẩn bị đứng dậy đi thanh toán thì một người phụ nữ trẻ tuổi có cách ăn mặc rất khiến cho người khác chú ý đang nổi giận đùng đùng đi về phía bên này. Bạch Trân Trân đã nhận ra nguy hiểm, vô thức né người một cái, nước mà đối phương vốn muốn giội vào mặt cô đều tưới xuống đất. Dù là như thế, trên cánh tay của Bạch Trân Trân vẫn dính lây một chút nước. Tự luyến là bệnh, cần phải trị.
"Anh gạt tôi nói anh đang tăng ca, nhưng anh thế mà ở đây ăn mì hoành thánh với cô ta, không phải anh nói cái anh không thích nhất là ăn quán ven đường sao? Anh không chịu ăn quán ven đường với em, tại sao phải ăn với cô ta?"
Người phụ nữ mới đến rất xinh đẹp, nét đẹp hoàn toàn khác biệt với Bạch Trân Trân, nếu như Bạch Trân Trân là đóa hoa hồng nóng bỏng có gai, nét đẹp của đối phương chính là đóa hoa trắng thuần khiết vô hại tiêu chuẩn. Có điều bây giờ đóa hoa trắng này lại sắp trở thành cây ớt nhỏ rồi, nhắm ngay người đàn ông tên là Tần Gia Văn chất vấn liên tiếp.
"Vì sao anh chia tay với tôi? Tình cảm của hai chúng ta rõ ràng rất tốt, rõ ràng đã gân đến lúc bàn chuyện trăm năm, tại sao anh phải chia tay với tôi chứ?"
Người phụ nữ trẻ tuổi kia không giội được vào mặt Bạch Trân Trân, tức giận tới mức còn muốn ra tay tóm mặt cô, nhưng người đàn ông ngồi đối diện Bạch Trân Trân đã kịp thời tóm tay của cô ta, cản cô ta lại. Thế nhưng động tác của anh ta lại làm cho người phụ nữ xinh đẹp kia càng thêm hiểu lầm, cô ta ngay lập tức mắng mỏ người đàn ông đó một trận.
"Cô ta có gì đặc biệt? Khẩu vị của anh từ lúc nào trở thành kiểu người như cô ta? Anh có xứng với tôi không?”
"Có điều người phụ nữ mặc đồ xanh lam cũng rất bình tĩnh, đã bị người ta bắt gian rồi thế mà cô vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên đứng ở một bên."
"Một người diễm lệ, một người dịu dàng, là tôi tôi cũng không thể lựa chọn."
"Người đàn ông kia thật là có phúc khí, tiên nhiệm hay đương nhiệm đều xuất sắc cỡ này."
Những vị khách vốn đang dùng cơm sau khi thấy cảnh này cũng chỉ trỏ bên này.
"Nhìn thấy người phụ nữ áo trắng đó không? Lúc nổi giận cũng xinh đẹp như vậy, nếu là khi không tức giận, còn không biết sẽ xinh đẹp cỡ nào."
Sức chiến đấu của người phụ nữ kinh người, cô hết xé lại cắn người đàn ông, chất vấn anh ta vì sao vứt bỏ mình.
"Cái gì bắt gian với không bắt gian, anh không có nghe lời người nam đó nói là bọn họ đã chia tay sao? Đây là vương vấn tiên nhiệm, người phụ nữ mặc đồ xanh lam người ta là vô tội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận