Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 466:

Chương 466:Chương 466:
Nhưng hai thứ này có thể giống nhau sao?
Khuôn mặt anh ta đau khổ, uống mấy ly nước bùa liên tiếp.
Ngay từ lúc mới uống, anh ta chỉ nôn khan, trái lại không có nôn ra cái gì nữa, thoạt nhìn giống như đã khá hơn. Nhưng Bạch Trân Trân không yên lòng, buộc anh ta uống nước bùa không ngừng.
Cũng may mà năng lực vẽ bùa của Bạch Trân Trân cường hãn, dễ chịu còn nhanh, nếu không sẽ không chống đỡ nổi.
Khi uống đến ly nước bùa thứ mười, rốt cuộc Trân Tiểu Sinh lại có biểu hiện, anh ta dùng nhanh nhất tốc độ chạy tới phòng vệ sinh, lại nôn tới tối tăm mặt mày. Bạch Trân Trân vẫn đốt những côn trùng nhỏ màu đỏ sạch sẽ, về sau lại lặp lại những hành động trước đó.
Uống đến cuối cùng, người Trần Tiểu Sinh cũng đã tê rồi.
Mấu chốt của vấn đề là, mỗi lần anh ta cho là côn trùng trong người mình đã bị nôn sạch sẽ, thế nhưng sau khi uống nước bùa, anh ta lại nôn thêm một trận dời non lấp biển, mỗi một lần đều có thể nôn ra một đống lớn côn trùng. Đến cuối cùng Bạch Trân Trân tăng lên số lượng lá bùa, tàn hương cũng nhiều gấp đôi, Trần Tiểu Sinh cắn răng tiếp tục kiên trì.
Một ly nước bùa này lại một ly nước bùa khác uống vào bụng, Trân Tiểu Sinh đã không nhớ rõ anh ta nôn bao nhiêu lần rồi, rõ ràng số lượng côn trùng nôn ra đã rất ít, nhưng Bạch Trân Trân lại cứ tăng thêm liều lượng lá bùa và tàn hương. Anh ta đã không nhớ rõ rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu nước rồi, đến cuối cùng cả người anh ta đều đã tê dại, tựa như là một công cụ uống nước bùa.
Tất cả mọi thứ vừa xảy ra không ngừng khiêu chiến hiểu biết của Trần Tiểu Sinh, từ trước đến nay anh ta không biết, mình thế mà có thể nôn ra nhiều côn trùng như vậy. Thậm chí anh ta cũng không biết mình trúng chiêu từ lúc nào, rõ ràng sư phụ cho anh ta nhiều như vậy bùa hộ mạng, rõ ràng anh ta không có đi đến nơi nguy hiểm gì, tại sao trong cơ thể anh ta lại có nhiều côn trùng như vậy chứ?
Bạch Trân Trân đốt sạch sẽ tất cả những côn trùng màu đỏ lớn nhỏ như con giun, lúc bọn chúng bị đốt cháy đã kêu lên những tiếng khóc nỉ non như em bé. Tiếng khóc nỉ non thê lương như giống như ma âm chấn động não, chấn động màng nhĩ người ta đau nhức, Trần Tiểu Sinh đã đau đến mức không còn sức lực giơ tay lên che lỗ tai. Có điêu Bạch Trân Trân không có chịu bao nhiêu ảnh hưởng, cô bình tĩnh đốt sạch những côn trùng quỷ không biết là cái gì không còn một con. Sau khi đốt sạch sẽ đám côn trùng này, cả người Bạch Trân Trân đã thả lỏng hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu gắn chặt ở trong lòng cô trước đó dường như cũng biến mất không thấy đâu.
Hai sư đồ một người ngồi ở trên ghế salon, một người nằm trên mặt đất, hai người nhìn nhau không nói gì, mãi mà không có mở miệng nói chuyện.
Trong phòng vệ sinh hương vị thật sự là quá chấn động khứu giác, trước đó Bạch Trân Trân cũng là ráng chống đỡ, hiện tại xác nhận vấn đề của Trần Tiểu Sinh đã được giải quyết, Bạch Trân Trân lê bước chân nặng nề đi ra từ phòng vệ sinh. Cũng không phải cô không muốn kéo Trần Tiểu Sinh đi ra, thật sự là Trân Tiểu Sinh quá nặng, Bạch Trân Trân kéo không nhúc nhích, chỉ có thể để chính anh ta tay làm hàm nhai. Cũng may là Trần Tiểu Sinh "thân tàn chí kiên", có lẽ là nghĩ đến những chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh trước đó, dù thân thể của anh ta cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn giấy giụa bò ra từ trong phòng vệ sinh.
Bạch Trân Trân biết, vào giờ phút này có lẽ vấn đề trên người Trân Tiểu Sinh đã được giải quyết thuận lợi. Không biết trôi qua bao lâu, vẫn là Trần Tiểu Sinh nằm dưới đất khàn khàn nói: "Sư phụ... đã kết thúc rồi à?"
Sau khi một ly nước bùa cuối cùng được uống hết, số lượng côn trùng Trần Tiểu Sinh nôn ra vượt qua mấy lần trước đó, những côn trùng này tráng kiện hơn những côn trùng mảnh như cọng tóc trước đó rất nhiều, nhìn giống như là con giun. Sau khi nôn ra đám côn trùng này, Trân Tiểu Sinh bắt đầu thổ huyết, muốn dừng cũng không ngăn được, vẫn là Bạch Trân Trân cắn nát ngón trỏ vẽ bùa lên trên lồng ngực của anh ta, thế mới cấp cứu mạng của Trần Tiểu Sinh trở về.
Nói xong, ánh mắt Bạch Trân Trân đặt trên người Trần Tiểu Sinh, muốn nói lại thôi.
Anh ta cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể hỏi sư phụ kiến thức uyên bác, Trần Tiểu Sinh cảm thấy Bạch Trân Trân đã có thể giải quyết vấn đề đám côn trùng đó thì hẳn là phải biết rốt cuộc đám côn trùng đó từ đâu mà tới. Nhưng mà khiến Trân Tiểu Sinh thất vọng rồi, Bạch Trân Trân cái gì cũng không biết.
"Tôi không biết, có thể tiêu diệt đám côn trùng đó, không có nghĩa là tôi biết chúng nó là cái gì."
"Sư phụ, đám côn trùng đó là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận