Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 611:

Chương 611:Chương 611:
Căn cứ tư liệu Câu Quốc Hoa cho, Lý Gia Kiệt vốn là một người cao một mét tám, bởi vì thân thể bị cháy khét nên đã rút lại rất nhiều, thi thể đặt ở trên bàn điều khiển khi căng hết cỡ chỉ có một mét sáu, thân thể vẫn dùng được cũng còn đỡ, nhét một vài thứ là có thể chống đỡ, dù sao cậu ta sẽ còn mặc quần áo, sau khi được quần áo ngắn cách thì không nhìn thấy tình trạng của thân thể.
Khó là khó ở sửa chữa gương mặt, không hề nói quá chút nào, hiện tại gương mặt này của Lý Gia Kiệt đã hoàn toàn nhìn không ra diện mạo ban đầu, loại thi thể này không cần trang điểm bỏ vào phim kinh dị cũng có thể dùng vẻ vốn có để biểu diễn.
Cô nhìn thoáng qua những tấm hình dán lên bảng trắng bên cạnh, rất khó liên hệ thiếu niên hăng hái trong tấm ảnh và Lý Gia Kiệt này lại với nhau.
Nếu không có việc ngoài ý muốn này, thiếu niên ưu tú này cũng sẽ trưởng thành và trở thành một người trẻ tuổi ưu tú. Chỉ là đáng tiếc, trên thế giới này từ trước đến nay sẽ không có cái gì gọi là giá như. Sinh tử có số, phú quý do trời, mặc kệ là nghèo khó giàu có, tài hoa hơn người hay là ngu dốt vô tri, đứng trước tử vong đều là bình đẳng. Người, sau khi chết, hồn về địa phủ, chỉ để lại một thân thể tàn phế trên thế gian, đây cũng là vật tưởng niệm nhất lưu lại cho thân nhân.
Thật ra Bạch Trân Trân có thể hiểu được cho cha mẹ người thân của Lý Gia Kiệt, bọn họ cũng không biết người sau khi chết, quan hệ giữa linh hồn và thân thể sẽ cắt ra, sau khi đi vào địa phủ, bất kể là kiểu tử tướng gì thì đều sẽ khôi phục thành dáng vẻ bình thường. Bọn họ không đành lòng để cho con mình dùng dáng vẻ bết bát này hạ táng, cho nên mới nghĩ hết biện pháp tìm người khôi phục cậu ta trở lại dáng vẻ ban đầu.
Có điều hiểu được thì là hiểu được, khi người phụ trách sửa chữa thi thể là cô, Bạch Trân Trân rất khó có tâm trạng tốt. Cô là nhập liệm sư chịu trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là lúc cô làm việc có thể hoàn toàn tâm bình khí hòa. Lúc sửa chữa thi thể Bạch Trân Trân cứ liên tục nói năng linh ta linh tinh.
"Chỉ cần diện tích bị bỏng của cậu ít chút, tôi cũng sẽ không bị làm khó như thế này..."
"Tuổi quá trẻ, ngủ mê vậy làm gì? Bị thiêu chết cũng không biết."
Cậu ta nói xong, cung kính bái Bạch Trân Trân, thái độ thành khẩn cực kỳ.
Trong phòng trang điểm cho người đã mất cũng chỉ có một mình cô ở đây, giọng của Bạch Trân Trân cũng không lớn, ngoại trừ cô ra, có lẽ là không có người nào nghe được. Có điêu sau khi Bạch Trân Trân nghĩ linh tinh nửa ngày, một giọng nói bất thình lình vang lên.
Bạch Trân Trân hơi sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
Giọng nói này trong lành êm tai, tạo nên một cảm giác linh hoạt kỳ ảo, cảm thấy dường như linh hồn cũng được gột rửa.
"Thật xin lỗi, gây thêm phiên toái cho cô, thật sự ngại quá, lần sau sẽ không."
Một quỷ hồn tản ra hào quang màu đỏ nhàn nhạt xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân, khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên hiện ra vẻ xấu hổ, cậu ta cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, cô Bạch, gây thêm phiền toái cho cô, rất xin lỗi."
"Tôi không thấy quỷ hồn của cậu, chắc là ngoài ý muốn nhỉ, kiếp sau lúc đầu thai thông minh chút, đừng có làm cản trở nữa."
Cô tưởng là linh hồn của Lý Gia Kiệt đã rời đi rồi, cho nên lúc nói chuyện mới không cố ky, ai có thể ngờ linh hồn của Lý Gia Kiệt vậy mà chưa đi. Hiện tại chẳng khác nào cô nói xấu người khác bị người ta bắt quả tang ở trước mặt, người ta thế mà không so đo, còn nói xin lỗi cô, trong nháy mắt Bạch Trân Trân cảm thấy những lời trước đó mình nói là quá đáng.
Cậu ta chết rất thảm, nhưng khi đối mặt với thi thể mình, vẻ mặt rất lạnh nhạt, giống như là đã chấp nhận cái chết của mình, không hề có vẻ gì là không cam lòng. Thậm chí cậu ta còn rất hiểu lễ phép mà biểu đạt áy náy của cậu ta với Bạch Trân Trân, giọng điệu rất thành khẩn.
Nghĩ đến những lời phàn nàn vừa rồi của mình đều bị cậu ta nghe thấy, Bạch Trân Trân khó tránh khỏi có chút xấu hổ, cô ho khan một tiếng, có chút lúng túng nói: "À ừm, vừa rồi không phải tôi cố ý nói cậu như vậy."
Đây là một quỷ đột tử, cũng chính là chủ nhân xác chết cháy Bạch Trân Trân đang xử lý, Lý Gia Kiệt.
Thiếu niên này quá là hiểu chuyện mà, cho dù chết cũng hiểu lễ phép như thế, Bạch Trân Trân biết biện pháp xử lý thi thể tiếp theo của mình có thể là điều mà người thường không thể tiếp thu được, cho nên cô ngẫm nghĩ, vẫn trao đổi cùng Lý Gia Kiệt một phen.
Lý Gia Kiệt mỉm cười lắc đầu: "Sẽ không, cô Bạch, tôi cảm kích cô còn không kịp, sao lại trách cô được chứ?"
Nói xong, Lý Gia Kiệt đi đến khu vực trước mặt Bạch Trân Trân, có điều có lẽ là xuất phát từ một loại lo lắng nào đó, cậu ta không có tới gần, mà là đứng xa hơn một chút giữ khoảng cách an toàn để giao tiếp, cứ như vậy nhìn Bạch Trân Trân làm việc.
"À thì... đó là công việc của tôi, là việc tôi phải làm, những lời tôi vừa nói cậu chớ để trong lòng, tôi không có ác ý gì hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận