Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 382:

Chương 382:Chương 382:
Quản gia nóng nảy, sau khi Bạch Trân Trân cúp điện thoại, hắn ta nhịn sự nóng nảy của bản thân xuống, nói: "Cô Bạch, ngàn sai vạn sai trước đó đều là tôi sai, cô ngàn vạn lần đừng so đo với tôi như vậy."
Đoán chừng là vì thấy Bạch Trân Trân ương bướng cứng rắn nên quản gia mới kinh sợ, hắn ta hiểu rất rõ tính cách của Kim Thủ Thiên, có lẽ Kim Thủ Thiên cũng không thực sự để ý tới Bạch Trân Trân nhưng người đó tuyệt đối là một người ưa sĩ diện.
Bạch Trân Trân liên tiếp gọi điện thoại tới tố cáo hắn ta, Kim Thủ Thiên coi như vì mặt mũi của bản thân nhất định sẽ xử lý hắn ta.
Cho nên hắn không thể không quay sang cúi đầu nhận lỗi với Bạch Trân Trân, phòng ngừa cô tiếp tục nhỏ thuốc mắt cho Kim Thủ Thiên.
Nhưng Bạch Trân Trân vậy mà lại quay sang cười với quản gia, cô rất xinh đẹp, lại cười một tiếng như thế quả là diễm lệ vô song: "Tôi không tha thứ cho anh."
Quản gia: "..."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Khổng thánh nhân có nói, duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, tôi là con gái, cũng là tiểu nhân, tôi không tha thứ cho anh, anh khiến cho tôi không thoải mái, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Mặc dù những lời này của khổng thánh nhân thực ra cũng không phải ý này, nhưng Bạch Trân Trân không ngại dùng.
Nếu đổi thành những người khác đến đây chỉ sợ cũng sẽ im hơi lặng tiếng, dẫu sao người đứng dưới mái hiên, không cúi đầu không được, nhịn một chút là qua thôi.
Hắn ta cực kỳ tức giận, nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào để có thể xử lý Bạch Trân Trân.
Bạch trân nằm trong bồn tắm massage rộng lớn, thoải mái ngâm mình, thực sự không có cách nào hiểu được tư duy não của tên quản gia đó.
Thực ra quản gia đã sớm sai người chuẩn bị xong phòng ở, bên trong quần áo đổi giặt đều đã chuẩn bị đầy đủ, có điều tên quản gia đó coi thường Bạch Trân Trân cho nên mới cố ý dày vò cô.
Hết lần này tới lân khác đều xảy ra như vậy biết rõ bản thân rất có thể sẽ bị Kim Thủ Thiên thay thế, nhưng quản gia vậy mà lại vẫn không thể nổi giận với Bạch Trân Trân, chỉ có thể phái một người giúp việc nữ, cung kính mời Bạch Trân Trân về phòng nghỉ ngơi.
Cô là người được Kim Thủ Thiên mời về làm khách, quản gia cùng lắm chỉ là thuộc hạ của Kim Thủ Thiên, kết quả lại vượt qua chức phận của mình, cái gì cũng nhắm vào cô, chuyện rõ ràng chỉ cần phân phó một tiếng là có thể làm tốt lại hết lần này tới lần khác nhắm vào cô một phen.
Quản gia: "II"
Bạch Trân Trân khoác một cái áo choàng tắm, chậm rãi khoan thai bước xuống lầu.
Sau khi tắm xong, Bạch Trân Trân thay quân áo ngủ tơ tằm màu đỏ sậm, chậm rãi khoan thai đi vê phía giường.
Mới vừa nằm trên đó không bao lâu thì đã có người giúp việc tới gọi cô, nói là cảnh sát đã tới, cần người đầu tiên phát hiện ra thi thể đi phối hợp trả lời câu hỏi.
Nhưng Bạch Trân Trân không giống như vậy, mặc dù cô là người thức thời nhưng cũng không phải một người dễ để cho người khác khinh rẻ mình, dùng khoản phí trọng hậu để mời cô tới, nhưng lại còn muốn để cô cúi đầu dưới mái hiên, nếu cô không lật cái mái hiên kia thì cô không phải là Bạch Trân Trân.
Cho dù là quản gia nhìn Bạch Trân Trân không vừa mắt, cũng không thể không thừa nhận, cô đúng là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chỉ bằng vào vẻ ngoài này thực sự có thể hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người đàn ông.
Bạch Trân Trân vừa mới tắm xong, tóc cũng chưa sấy khô được thả lỏng, bù xù phân tán đằng sau lưng, da cô vốn trắng nõn, lúc này ánh đèn chiếu xuống lại trắng tới phát sáng.
Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy xuất phù dung, mỹ nhân thì chính là mỹ nhân, cho dù dưới tình huống không trang điểm phủ phấn thì vẫn đẹp kinh tâm động phách như cũ.
Bên này thuộc vê phạm vi quản lý của sở cảnh sát đảo Hương Giang, Bạch Trân Trân không nhận ra cảnh sát tới, có điều ba cảnh sát tới lúc đối mặt với quản gia, khí thế thậm chí còn yếu đi mấy phần, tất cả đều lấy quản gia làm chủ.
Chẳng qua vừa nghĩ tới Bạch Trân Trân đã làm gì, tâm trạng thưởng thức tươi đẹp sau đó cũng biến mất không còn một mảy may.
Cảnh sát cũng làm việc công hỏi Bạch Trân Trân vài vấn đề, cô cũng trả lời thành thật, nhưng tà thuật cái gì đó, có quỷ các thể loại, Bạch Trân Trân vẫn không hề đề cập tới.
Nếu giờ mà cô nói mình thấy được quỷ hồn của Lina, cô ta còn để cô sinh ra ảo giác, muốn giết chết mình thì Bạch Trân Trân tin rằng, những cảnh sát này phải đưa cô tới bệnh viện tâm thần làm giám định trước.
Trừ phi thực sự có vụ án hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường thì mới có người đặc biệt tiếp nhận.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đều nói qua, cảnh sát Hương Giang phá án đa phần đều không tin mấy thứ đường ngang ngõ tắt kia, thứ bọn họ xem trọng là chứng cứ, ra xét vụ án đa phần cũng làm theo trình tự bình thường.
Đến khi cảnh sát điều tra hiện trường một chút, hỏi thăm người trong căn nhà sang trọng một vòng, bọn họ rất nhanh đã đưa thi thể Lina đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận