Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1085:

Chương 1085:Chương 1085:
Dáng vẻ u oán này của đối phương thực sự có chút dọa người, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy anh thể hiện cái dáng vẻ này với mình thực sự không tự nhiên, nên mới lắc đầu với anh ta một cái.
"Đương nhiên là tôi không biết rồi, chẳng nhẽ anh dầm mưa còn có liên quan tới tôi?"
Kỳ Lỗi bị câu hỏi chân thành của Bạch Trân Trân làm cho hơi nghẹn, anh ta trâm mặc trong một cái chớp mắt, tiếp đó lắc đầu một cái: "Đương nhiên không có liên quan gì, là tự tôi đứng ở ngoài."
Nếu thực sự muốn bàn thì hết thảy mọi thứ này đều không có liên quan gì tới Bạch Trân Trân, là Kỳ Lỗi bằng lòng đứng ở bên ngoài, cũng chính anh tình nguyện dâm mưa, anh phải mặt dày vô sỉ mới có thể nói chuyện này có liên quan tới Bạch Trân Trân?
Có điều dù như thế nhưng Kỳ Lỗi vẫn hỏi một câu: "Cô Bạch, bây giờ cô đã không sao rồi à?"
Lời nói của Kỳ Lỗi giống như nhấn cái nút gì đó, Bạch Trân Trân chợt nhớ tới trước đâu không lâu cô vì tâm trạng không tốt mà nổi giận với Kỳ Lỗi.
Từng cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu của Bạch Trân Trân, môi cô không kiềm chế được giật giật.
Cô vừa rồi cứ như bị chứng nóng nảy, quay sang Kỳ Lỗi nổi giận một trận, còn Kỳ Lỗi cũng vì cô nên mới đứng ở bên ngoài.
Khoan hãy nói, mặc dù trông người này có vẻ gầy yếu nhưng bắp thịt trên người người này cũng không phải đơ cứng, nhìn một cái cũng biết là rèn luyện thường xuyên, nếu không cũng không thể hình thành loại cơ bắp như thế này.
Bạch Trân Trân: "...'
Bên trong anh không hề mặc áo, sau khi cởi áo để lộ những cơ bắp với đường cong mượt mà bên trong.
Bạch Trân Trân ho nhẹ một tiếng nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Lỗi, lúc này anh đang cởi áo khoác, dùng sức vắt kiệt nước.
Người sống trên đời nào có chuyện không mất mặt? Quen là được.
Bạch Trân Trân: "II!"
Anh ta bị xối mưa thành ướt như chuột lột thực sự có liên quan tới mình, vừa rồi cô hỏi Kỳ Lỗi lại còn có lý chẳng sợ như vậy...
Cô ho khan một tiếng, nhắc nhở Kỳ Lỗi rằng mình đang nhìn, chỗ này cũng không phải đông không mông quạnh, người này cởi quần áo không cân nhắc đến chuyện bên cạnh còn một người nữa hay sao?
Nếu không phải không đúng chỗ đúng lúc, Bạch Trân Trân nhất định sẽ cảm thấy đối phương đột ngột cởi quần áo ra là đang dụ dỗ cô.
Có điều Bạch Trân Trân hiện tại lại cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều.
Hơn nữa bắp thịt của anh không giống loại rèn luyện bằng cách đi phòng tập thể hình chỉ nhìn thôi đã cảm thấy dâu mỡ mà lại cho cảm giác có lực, nhìn rất vui mắt.
Bạch Trân Trân: "!!I"
"Cô Bạch, có chuyện gì không?” Kỳ Lỗi vừa mới đưa lưng về phía Bạch Trân Trân, giờ anh ta xoay người lại, Bạch Trân Trân nhìn thấy cơ ngực to lớn của đối phương, cùng với sáu khối cơ bụng có đường vân rõ ràng, nước mưa rơi xuống theo đường cơ, cuối cùng theo tuyến nhân ngư rơi xuống quần.
Nhưng sau khi Kỳ Lỗi nghe thấy Bạch Trân Trân ho khan lại xoay người nhìn về phía Bạch Trân Trân theo bản năng.
Cảnh đẹp như vậy cô không tiêu tiền cũng có thể xem hay sao?"
Hiển nhiên là Kỳ Lỗi cũng chưa từng trải qua tình cảnh lúng túng mất mặt trước công chúng như thế này, anh ta giải thích theo bản năng không muốn để Bạch Trân Trân hiểu lầm.
Thời điểm không khí mập mờ như thế này, đối phương có dáng vẻ như vậy thực sự rất khó để khiến người khác không nghĩ người này cố tình làm vậy.
Trạm xe bus chỉ có hai người bọn họ, mưa rơi bên ngoài ngăn cách biến trạm xe trở thành một không gian độc lập tách rời thực tại, nhìn màn mưa như sương mù có cảm giác bọn họ bị cả thế giới vứt bỏ.
Bạch Trân Trân quay sang cười với Kỳ Lỗi, bình tĩnh như bình thường nói: "Anh Kỳ, tôi cảm thấy hiện tại anh nên mặc quần áo vào trước, như vậy có chút không thích hợp lắm."
Kỳ Lỗi nghe nói thế, hiển nhiên cũng nhận ra bản thân mình lúc này có chút không được thích hợp cho lắm, anh ta vội vàng mặc áo lên sau đó giải thích: "Cô Bạch, quần áo của tôi ướt đẫm nên muốn vặn một chút lát mặc tiếp, tôi không có ý kì quái gì cả..."
Mắt cô hơi sáng lên, có điều toàn thân cô vẫn bình ổn lại được.
Bạch Trân Trân chỉ cười trả lời: "Không có gì, anh cũng không cởi quần, không ngại."
Vừa nói dứt lời khỏi miệng, Bạch Trân Trân liền cảm thấy không ổn, sao cô có thể nói ra những câu lang sói như thế cơ chứ?
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Bạch Trân Trân đương nhiên không thể giải thích gì thêm nữa, càng giải thích lại càng sai, còn chẳng bằng cứ đâm lao theo lao như vậy.
Vì vậy cô hết sức thản nhiên nhìn đối phương, giống như lời cô nói không phải thứ vớ vẩn gì mà chỉ là từ ngữ hết sức thông thường.
Kỳ Lỗi: "...
Chẳng nhẽ là anh ta suy nghĩ nhiều?
Bạn cần đăng nhập để bình luận