Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 762:

Chương 762:Chương 762:
Sau khi phát hiện có người khác, cái túi da người đẹp của Bạch Trân Trân lại được trang hoàng lên, lưng cô thẳng tắp, giống như là một con thiên nga trắng kiêu ngạo, lặng yên đứng ở đó.
Tiếp đó, Bạch Trân Trân nghe thấy một tiếng bật cười nho nhỏ của đối phương, mặc dù đối phương đã cố gắng nín nhịn, nhưng ở thế giới này có hai thứ không khống chế nổi, một là cái rắm mà mình cố hết sức ngừng lại, hai là khóe miệng không khống chế được mà cong lên.
Trong thang máy tổng cộng chỉ có hai người, Bạch Trân Trân rất xác định, đối phương đang cười cô. Cũng đâu thể là đang êm đẹp lại nhớ tới chuyện gì hay ho, đột nhiên không nín được mà bật cười chứ?
Thế này quá là trùng hợp.
Bạch Trân Trân yên lặng quay đầu nhìn về phía đối phương.
Đó là một người người đàn ông mặc đồ vét màu xám bạc, cao chừng một mét tám mươi năm, tóc đã được cắt tỉa tỉ mỉ, khóe miệng đang cong lên, để lộ nụ cười hơi có vẻ gian tà, thoạt nhìn như là Trần Tây có giá trị nhan sắc cao ngất ngưỡng.
Bạch Trân Trân: ”...'
Sau khi ánh mắt của cô đặt lên mặt của đối phương, cô chỉ cảm thấy một cảm giác quen thuộc không hiểu từ đâu đến dâng lên trong lòng, luôn cảm thấy người này tựa như là người bạn trai mà mình từng hẹn hò. Là kiểu bạn trai chưa chia tay.
"Thưa cô, thủ đoạn bắt chuyện của cô quá quê mùa rồi, lạt mêm buộc chặt phải không?”
Bạch Trân Trân không kịp bụm miệng của mình, cứ thế hỏi thẳng, sau khi hỏi xong, cuối cùng lý trí đã quay trở lại. Trên mặt Bạch Trân Trân hiện vẻ ảo não.
Nói xong, Bạch Trân Trân xoay người sang chỗ khác, cố gắng đứng thẳng sống lưng, làm bộ mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Anh xem như tôi bị khùng đi, thật xin lỗi, lời vừa rồi anh cứ xem như cái rắm mới thả."
Không phải chứ, thần kinh của cô bị chạm mạch sao? Người đẹp hoàn mỹ không chịu làm, đi làm một người phụ nữ sến súa làm gì?
Nhưng mà chàng trai điển trai vô lại bị Bạch Trân Trân cho rằng có hơi quen mắt, giống như là người bạn trai cô chưa chia tay thì lặng yên đi tới sau lưng Bạch Trân Trân.
Cho nên cô không quá xác định mở miệng hỏi một câu: "Thưa anh, có phải tôi đã gặp anh ở đâu không?”
Sau khi người đàn ông có khí chất gian xảo tới gân, cảm giác quen thuộc đó càng thêm rõ rệt, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn anh ta, ý muốn nhìn ra thứ gì từ khuôn mặt tuấn tú này. Nhưng càng xem, Bạch Trân Trân lại càng thấy mình và người đàn ông này từng hẹn hò, hơn nữa bọn họ vẫn chưa chia tay, vẫn là mối quan hệ tình yêu trai gái.
Thế là Bạch Trân Trân cực kì lạnh nhạt nói: "Không có gì, nhận lầm người mà thôi, chẳng lẽ anh chưa từng nhận lâm người khác sao?"
Bạch Trân Trân nói xong, bình tĩnh quay người, sau đó phát hiện hình như tên này cách mình quá gân.
Lúc nghe đối phương nói cô đang lạt mềm buộc chặt, ngón chân của Bạch Trân Trân đã xấu hổ tới mức sắp quặp xuống sàn rồi, nhưng không sao, đời người mấy chục năm ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi. "Tôi chỉ là nhận lầm người, sau khi phát hiện mình nhận lầm thì lập tức sửa sai rồi."
Cảm giác này thật sự có chút hoang đường, cô chỉ là xuyên nhanh thôi, không phải bị điên, có cảm giác quen thuộc với một người đàn ông chưa từng gặp mặt, đồng thời còn cảm thấy người đàn ông này là bạn trai cũ cô chưa chia tay? Chẳng lẽ lại mình cũng bị người ta thôi miên trong lúc âm thầm lặng lẽ?
Bạch Trân Trân rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía đối phương xuất hiện sự lạnh lùng.
Bạch Trân Trân: "...'
"Thứ nhất, tôi không có đang lạt mềm buộc chặt."
Nói xong, nụ cười trên mặt người đàn ông càng xán lạn, trong ánh mắt kể cả nhìn chó cũng cảm thấy thâm tình đang tràn đầy vẻ nghiêm túc, dường như những lời anh ta nói sau đó không phải là thuận miệng mà nói, mà là tâm ý của anh ta.
Bạch Trân Trân cười giả lả với đối phương: "Đừng tưởng rằng bê ngoài anh đẹp trai thì tôi sẽ không vả anh nhé."
Chàng trai điển trai vô lại nhíu mày, mỉm cười nói: "Nếu tôi không thì sao?"
"Thứ ba, trong thang máy không có người khác, khoảng cách giữa anh và tôi đã vượt quá khoảng cách an toàn khi xã giao bình thường rồi, coi như bề ngoài của anh đẹp trai, cũng xin anh cách tôi xa một chút."
Người đàn ông nghe vậy, giơ tay lên, lui vê sau một bước, cực kỳ lịch thiệp nói: "Thật ngại quá thưa cô, tôi không phải cố ý mạo phạm, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ của cô khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc."
"Thứ hai, tôi thật sự nhận lầm người."
"Dáng vẻ của cô rất giống người bạn gái chưa chia tay của tôi."
Bạch Trân Trân: “...
Nếu không phải cần duy trì hình tượng người đẹp của mình, sợ là Bạch Trân Trân sẽ phỉ nhổ nước bọt một cái.
Còn nói cách bắt chuyện của cô lỗi thời, anh ta làm như cách bắt chuyện của anh ta rất thời thượng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận