Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 627:

Chương 627:Chương 627:
Thấy Trân Tiểu Sinh bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, trong mắt đã lộ ra tia sáng cơ trí, Bạch Trân Trân không nhịn được, mở miệng đâm chọt anh ta một câu: "Chẳng lẽ anh không hoài nghi, có lẽ đây là vấn đề ở Cổ Anh Hùng?"
Trần Tiểu Sinh "hả" một tiếng, bật thốt lên: "Hẳn là không, đứa bé Anh Hùng đó rất tốt, cậu ta xuống tay với tôi có lợi ích gì đâu?”
Đùa kiểu này, không giống là chuyện Cổ Anh Hùng sẽ làm cho lắm, người này rất đàng hoàng, yên phận, bởi vì nguyên nhân gia cảnh trong nhà mà anh ta vẫn luôn rất chăm chỉ cố gắng, có lẽ là sẽ không làm chuyện giống như đùa giỡn với anh ta.
Bạch Trân Trân: “...
Cần nói không nói, có thể ngây thơ đơn thuần như Trần Tiểu Sinh cũng là hiếm thấy trên đời rồi, rõ ràng đã đi theo Bạch Trân Trân trải qua không ít chuyện rồi, bản thân anh ta cũng tự mình trải nghiệm sự kiện quái lạ là thôn Trân Gia, sao đến bây giờ anh ta vẫn có thể duy trì loại tính cách ngây thơ, ngu xuẩn này?
"Có lẽ là Cổ Anh Hùng trúng chiêu, cho nên mới xuống tay với anh."
Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh cứ tự mình nghĩ mãi mà không rõ vì sao, Bạch Trân Trân đành phải nói ra khả năng ngay cả người nhược trí cũng có thể đoán ra được cho Trần Tiểu Sinh.
Trần Tiểu Sinh chợt mở to hai mắt nhìn, không thể tin nói: "Chẳng lẽ còn có người sẽ hao tâm tổn sức tới vậy để đối phó tôi sao?"
Trên thực tế bên Cổ Anh Hùng không tồn tại cái gì là nghỉ ngơi với không nghỉ ngơi, điều kiện trong nhà của cậu ta thế kia sẽ khiến cậu ta nắm bắt hết tất cả cơ hội kiếm tiền, có thể người khác sẽ nghỉ ngơi, nhưng Cổ Anh Hùng chắc chắn sẽ không.
Bạch Trân Trân: ”...'
Rất hiển nhiên, vấn đề mấu chốt chuyện này nằm ở Cổ Anh Hùng, vì sao cậu ta dẫn Trân Tiểu Sinh ra ngoài, Trân Tiểu Sinh mất trí nhớ, những dấu ngón tay màu xanh trên đùi, còn có bùa đào hoa trên nóc ngăn tủ của Bạch Trân Trân... Những điều này có khả năng rất lớn đều là Cổ Anh Hùng làm ra, tại sao cậu ta phải làm như thế thì phải đi hỏi thử cậu ta mới biết được.
"Anh ở đây nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, đã như vậy, thế thì vì sao không đi hỏi thử Cổ Anh Hùng?"
Tên này thật sự là ngu đến mức hết thuốc chữa rồi, Bạch Trân Trân cảm thấy trí thông minh này của Trần Tiểu Sinh mà có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ cũng là không dễ dàng.
"Đi thôi, đi với tôi đi tìm Cổ Anh Hùng, hôm nay có lẽ cậu ta có đi làm."
Anh ta đột nhiên hơi có cảm giác thụ sủng nhược kinh...
Cổ Anh Hùng sửng sốt chốc lát, mặc dù không biết vì sao thái độ của Bạch Trân Trân không tốt, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, anh Tiểu Sinh giúp tôi một chuyện, buổi tối hôm qua vừa hay tôi không có việc gì nên rủ anh ấy ra ngoài ăn khuya."
"Anh Hùng, đêm qua cậu với Tiểu Sinh ra ngoài ăn khuya đúng không?”
Sau khi Bạch Trân Trân nhìn thấy Cổ Anh Hùng, không có vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
Vận khí của hai người bọn họ rất không tệ, rất nhanh đã chặn được Cổ Anh Hùng trong văn phòng của cậu ta. Lúc Cổ Anh Hùng nói những lời này, Bạch Trân Trân luôn luôn chú ý đến sự thay đổi trên mặt của cậu ta, cô có thể nhìn ra Cổ Anh Hùng không hề nói dối. Hơn nữa nhìn điệu bộ của Cổ Anh Hùng, không giống như bị trúng chiêu, dường như tất cả đều không có liên quan gì đến Cổ Anh Hùng.
Cậu ta nói cậu ta với Trần Tiểu Sinh đã ăn khuya tại phố quà vặt ở phụ cận, đã ăn đến rạng sáng bốn giờ hơn mới trở và.
"Sau khi trở về tôi với anh Tiểu Sinh đã tách ra, có chuyện gì xảy ra à?"
Bạch Trân Trân đã tưởng tượng rất nhiêu khả năng, nhưng duy nhất chỉ không ngờ Cổ Anh Hùng sẽ thừa nhận cực kì đứng đắn.
"Là vậy à? Thế mà buổi sáng hôm nay lúc thức dậy Tiểu Sinh nói mình không nhớ cái gì hết?"
Cổ Anh Hùng hơi sửng sốt, vẻ mặt khá kỳ lạ, thấy Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm vào cậu ta, Cổ Anh Hùng mới nhỏ giọng nói: "Có phải là anh Tiểu Sinh lừa chị không? Chị Trân Trân, buổi tối hôm qua anh Tiểu Sinh nói với tôi là gần đây chị dữ với anh ấy lắm, anh ấy sợ làm sai chuyện gì lại bị chị mắng, có lẽ thế này là anh ấy cố ý nói mình không nhớ cái gì cả...
Anh ta là thật sự là không nhớ rõ cái gì hết, hơn nữa, dấu ngón tay trên người anh ta cũng không thể là tự anh ta dùng để hù dọa mình đúng không?
"Anh Hùng, sao cậu có thể hại tôi như thế? Tôi nói mấy lời này hồi nào chứ? Tôi không có giả vờ mất trí nhớ, cậu không thể gài bẫy tôi vậy được!!!"
Bạch Trân Trân híp mắt lại, quan sát tỉ mỉ Cổ Anh Hùng một phen, dường như đang cân nhắc tính xác thực trong lời nói của cậu ta. Nhưng mà Trân Tiểu Sinh nghe nói như thế, cứ như mèo bị dâm đuôi, lập tức nhảy dựng lên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận