Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 967:

Chương 967:Chương 967:
Lâm Yến Bình cho là mình đã ngụy trang đến mức thiên y vô phùng, ai biết lại có nhiều sơ hở như vậy, Bạch Trân Trân khiến cô ấy thấy rất rõ ràng, thậm chí khi cô ấy buông lỏng cảnh giác đã cho cô ấy một kích trí mạng.
Quỷ quái là sân nhà Lâm Yến Bình, đúng vậy, nhưng tương tự, cô ấy đã bởi vì sức mạnh quá cường hãn mà bị hạn chế cũng càng nhiều.
Đương nhiên cô ấy sẽ không bị Bạch Trân Trân giết chết, nhưng tương tự, bây giờ cô ấy cũng không có khả năng giữ Bạch Trân Trân ở lại nơi này.
"Cô thắng"
Lâm Yến Bình nhìn Bạch Trân Trân, rõ ràng đã đau tới mức toàn thân run rẩy, nhưng trên mặt cô ấy vẫn nở nụ cười.
Có điều nụ cười này lại tràn ngập ác ý, rõ ràng cô ấy đã thua, nhưng làm như là bên thắng, cô ấy nằm trên mặt đất, mỉm cười nhìn Bạch Trân Trân.
"Tôi thừa nhận cô rất thông minh, nhưng xem như người thông minh nhất thì cũng không thể luôn thắng”
"Cô có thể rời khỏi nơi này, tôi biết tôi không giữ cô được, có điều..."
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Yến Bình càn rỡ cười phá lên.
"Nhưng Lâm Yến Bình phải ở lại."
"Cô rõ ràng có cơ hội có thể cứu cô ấy, bây giờ cô hối hận không?"
"Vùng quỷ quái này sắp đổ sụp rồi, đúng là tôi không thể thoát đi, nhưng không sao, Lâm Yến Bình cũng không thể chạy khỏi nơi này."
"Cô không tìm thấy cô ấy."
"Cô ấy không trốn thoát được nữa, đều là cô hại."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Lâm Yến Bình trở nên càng thêm hung ác, độ cong nơi khóe miệng càng cong hơn. Lời nói ra như đã tôi độc.
t†ruyendichvip.com
Vùng quỷ quái này sắp sụp đổ, nó chắc chắn trong thời gian ngắn như vậy Bạch Trân Trân sẽ không tìm thấy Lâm Yến Bình. Chỉ cần linh hồn của Lâm Yến Bình chưa quay về thân thể, chỉ cần nó còn ở trong thân thể của Lâm Yến Bình. Bị quản chế bởi quy tắc hạn chế, thân thể của Lâm Yến Bình sẽ chìm nghỉm trong thế giới này với nó.
Bạch Trân Trân là người sạch sẽ nhất mà nó gặp qua, linh hồn của cô dường như cũng đang phát sáng rạng rỡ. Nó chưa bao giờ thấy linh hồn sạch sẽ, thuần khiết tới vậy, bức thiết muốn đặt linh hồn đó vào trong cơ thể của mình, nhìn linh hồn thuần khiết bị sức mạnh của nó nhuốm màu đen tối. Mặc dù Bạch Trân Trân nhìn ra sự tôn tại của nó, khiến nó không thể không bị vây ở trong vùng quỷ quái này, có điều không sao. Dù không thể giữ cô bên người, mình vẫn có thể khiến linh hồn của cô nhiễm ô uế.
"Vốn dĩ cô có cơ hội có thể cứu cô ấy, cô ấy chết đều là trách nhiệm của cô, là cô hại chết cô ấy."
Nó là tà ma sinh ra từ quả trứng hắc ám, cảm xúc tiêu cực của loài người tạo nên sự sống cho nó, nó bị ác niệm cùng dục niệm của loài người hấp dẫn, bám vào trên người của loài người, hấp thu chất dinh dưỡng, làm lớn mạnh sức mạnh của mình. Chỉ cần một ngày loài người còn tồn tại, ác niệm sẽ mãi tồn tại, nó cũng sẽ mãi mãi không biến mất.
Con tà ma kia đã nhận ra là lạ, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
Bạch Trân Trân: “...
Cô thở dài một hơi, vô cùng thương hại nhìn thoáng qua tà ma nằm trên đất.
"Là cô hại chết cô ấy."
Nó còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng Bạch Trân Trân đã hoàn toàn không cho nó cơ hội.
Bạch Trân Trân biết sức mạnh của mình không đủ, cho nên không có ý định tiêu diệt tà ma trong gương, dù sao không gian quỷ quái này sắp sụp đổ rồi, có tai to mặt lớn phá cục, cô chỉ cần đi theo hưởng lợi ké là được.
"AHH
Rõ ràng là tà ma mạnh mẽ vô song, thế nhưng tấm gương lớn chừng bàn tay lại là khắc tinh của nó, nó vốn dĩ vẫn đang là vẻ đã nghĩ sâu tính kỹ, thế nhưng giờ này phút này, cuối cùng nó đã không duy trì nổi vẻ mặt của mình.
Gương mặt của Lâm Yến Bình phản chiếu trong gương cực kỳ rõ nét.
Sương mù màu đen liên tục vọt ra từ tai mắt mũi miệng của Lâm Yến Bình, không khống chế nổi mà chui vào trong gương nhỏ lớn chừng bàn tay trong tay Bạch Trân Trân. Theo làn sương đen chui vào trong gương, thân thể Lâm Yến Bình cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, đợi đến khi sương đã chui vào trong gương toàn bộ, một luồng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt từ trong gương chui ra, run rẩy tiến vào trong thân thể Lâm Yến Bình. Tà ma trong kính còn đang kêu gào, chỉ là đã mất đi cái túi da của loài người nên nó không thể phát ra tiếng kêu, Bạch Trân Trân cũng không biết nó đang kêu la cái gì, chỉ dùng sức ném cái gương nhỏ vào trong không gian sụp đổ.
Chỉ trong một thoáng, Bạch Trân Trân giống như biết ảo thuật mà lấy ra một cái kính trang điểm nho nhỏ, sau đó nhắm ngay mặt của tên tà ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận