Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 739:

Chương 739:Chương 739:
Bạch Trân Trân không màng điều gì khác, vội vàng đi đến tủ lạnh cầm chai nước đá, chạy bịch bịch bịch tới quầy thu ngân tính tiền.
"Anh Tần, chuyện hôm nay hai người chúng ta cũng coi như là hòa nhau, tôi còn có việc khác, gặp lại saul"
Trước khi đi Bạch Trân Trân nhớ tới chuyện sắc quỷ nhập vào người anh ta, Bạch Trân Trân lại nhắc nhở một câu: "Đúng rồi, mấy lời hồi nãy tôi nói với anh thật sự là không phải nói đùa, anh nhớ trở về tìm đại sư, nếu chuyện này lại tái diễn thì không có ai có thể giúp anh nữa."
Sau khi vứt lại câu nói này, Bạch Trân Trân phi nhanh như một cơn gió quét qua.
Tần Gia Văn: "..."
Anh ta sửng sốt chốc lát, nhìn bóng lưng Bạch Trân Trân rời đi, khóe miệng có vẻ đang nhếch lên, nở một nụ cười nhè nhẹ.
Lực chú ý của nhân viên cửa hàng đã đặt lên người Tần Gia Văn từ lâu, dù sao cửa hàng giá rẻ này của bọn họ đúng là chưa từng tới có người đàn ông nào có dáng vẻ quý phái, công tử giống như Tần Gia Văn.
Người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi đã nói gì? Sao người đàn ông có dáng vẻ quý công tử còn cười?
Bạch Trân Trân chưa kịp thả lỏng giây nào đã nghe Ông Tấn Hoa tiếp tục nói: "Dù sao chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, tôi đâu thể có quá nhiều yêu cầu với cô được, cô không đặt tôi ở vị đầu tiên cũng là bình thường."
Nhân viên cửa hàng: '..."
"Sự việc chính là như vậy, tôi có chuyện nên làm trễ nải, anh xem, tôi không có giúp anh ta trừ tà, mà là chạy về đây trước tiên, anh Hoa, xin lỗi nhiều."
Nhân viên cửa hàng cẩn thận ngẫm lại những chuyện mới vừa xảy ra, không nghĩ ra vì sao, quyết đoán không có tiếp tục nghĩ nữa. ...
Không phải chứ, hình như cô ấy không có làm gì hết? Sao sự phú quý ngợp trời này lại lao về phía cô ấy chứ? Phải biết cô ấy làm nhân viên tiệm này lương một tháng chỉ có ba ngàn, hai ngàn tiền boa này có phải quá nhiều rồi không?
Ông Tấn Hoa cười cười với Bạch Trân Trân: "Không sao, tôi biết, Trân Trân, tôi sẽ không trách cô."
Sau khi Bạch Trân Trân rời đi, Tân Gia Văn không có nán lại ở chỗ này lâu, rất nhanh đã rời đi, trước khi đi, anh ta còn đưa nhân viên cửa hàng một xấp tiền, đếm sơ sơ, khoảng chừng hai ngàn đồng.
Hồi lâu sau, vẫn là Ông Tấn Hoa mở miệng trước tiên: "Tôi đưa cô trở về."
Không phải chứ, tên này có muốn tự nghe lại anh vừa mới nói cái gì không?
Vẻ mặt Bạch Trân Trân hơi đăm chiêu, có điều cô cũng không giải thích, bầu không khí giữa hai người cứ vậy chìm vào trong một bầu không khí quái lạ.
Bạch Trân Trân: “...
"Cô Bạch, tôi đưa cô trở về nhé."
Ông Tấn Hoa theo sau lưng Bạch Trân Trân, nhìn mái tóc có hơi lỏng lẻo của cô, ánh mắt sâu hơn mấy phần. Kết quả hai người vừa mới ra ngoài không bao lâu, ven đường có một chiếc xe buông phòng màu đen đỗ lại, kính cửa sổ xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn, quý phái của Tần Gia Văn.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, đứng lên trước nhất, đi ra ngoài tiệm mì.
Anh ta mỉm cười nói với Bạch Trân Trân, hoàn toàn không để ý đến Ông Tấn Hoa đi theo Bạch Trân Trân.
Nhưng mà Bạch Trân Trân lại lắc đầu nói: "Không cần, từ đây về nhà của tôi rất gần, tôi tự đi là được."
Bạch Trân Trân: "Chuyện tiện tay làm mà thôi, coi như là cảm ơn buổi tối hôm qua anh đã cho tôi đi nhờ một đoạn đường."
Tần Gia Văn nhẹ gật đầu: "Tôi đang chờ cô, vừa rồi nhờ có cô cứu tôi nên tôi muốn chính miệng nói cảm ơn với cô."
Bạch Trân Trân nhíu mày: "Anh Tần, anh còn chưa trở về sao?"
Tần Gia Văn tiếp tục nói: "Cô Bạch, tôi đưa cô trở về nhé."
Ông Tấn Hoa: "..."
Tần Gia Văn nhẹ gật đầu, dường như chỉ là vì muốn chào hỏi, nói một tiếng cảm ơn với Bạch Trân Trân, thấy Bạch Trân Trân từ chối, anh ta cũng không tức giận, mà là ra hiệu tài xế lái xe.
"Cô Bạch, có duyên gặp lại."
Sau khi nói xong lời này, cửa sổ xe Tần Gia Văn được kéo lên, chiếc xe màu đen được lái đi phía xa xa.
Bạch Trân Trân: “...
Tên này thế mà cứ đi như thế? Có cảm giác dễ dàng thế này giống như có chuyện ẩn bên trong...
Có điều Tần Gia Văn đối với Bạch Trân Trân chỉ là người đi đường đã gặp mặt nhau vài lần mà thôi, không có quá nhiều cảm tình, rất nhanh đã ném anh ta sau ót rồi.
"Mệt quá, về đi ngủ."
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân ung dung đi về phía sau, có điều sau khi đi vài bước, Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô dừng bước, tự nhủ: "Có phải tôi đã quên chuyện gì rồi không?"
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân nhìn trái nhìn phải, không có phát hiện có gì bất thường, dứt khoát tăng tốc đi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận