Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 212:

Chương 212:Chương 212:
Bạch Trân Trân nhỏ máu của hai người lên đàn hương, đàn hương nho nhỏ hút máu biến thành một màu đỏ nhạt kỳ quái.
Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai nín thở theo bản năng, ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân chuẩn bị làm việc mà bọn họ nhìn không hiểu.
Trần Tiểu Sinh cũng nhìn tới ngây người, anh ta có vô số lời muốn hỏi Bạch Trân Trân nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân đốt đàn hương, sau đó cắm trên mặt nước đã vãi một tâng hương tro mỏng.
Cây đàn hương nhỏ màu đỏ sậm cứ như vậy hoàn toàn đi ngược lại logic khoa học thông thường, khói xanh lượn lờ bay lên, tâng hương tro mong mỏng kia bị một lực không biết tên đẩy ra bốn phía, để lộ mặt nước trong veo.
Bạch Trân Trân thấp giọng đọc mấy câu thần chú, sóng gợn nhàn nhạt nổi lên trên mặt nước, ánh sáng màu vàng nhạt chợt lóe lên, trên mặt nước xuất hiện hai bóng người quen thuộc.
Sau khi thấy những bóng người kia xuất hiện, Bạch Trân Trân thoáng thở phào nhẹ nhõm, trái tim được treo lên cũng theo đó mà hạ xuống.
Cũng may cũng may, làm được rồi, cuối cùng cô cũng không bị mất mặt.
Thuật thủy quang, đây là một loại thuật pháp mà Bạch Trân Trân học được từ trong sách, sử dụng tại những nơi đang phát sinh hiện tượng linh dị có thể lật rõ được chuyện xảy ra với người bị hại vào nửa giờ trước.
Mặt nước chớp động ba lần ánh sáng trong veo, hai bóng người trong đó cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Thuật pháp này thuộc về thuộc dạng lưu thông phổ biến, trong sách cũng viết rất cặn kẽ, chỉ cần có chút khả năng thì đều có thể sử dụng thuật thủy quang.
Bạch Trân Trân: "...'
Cũng may năng lực quản lý biểu cảm của cô đã đạt tới trình độ đỉnh cao, cảnh tượng đi ngược với khoa học thông thường này khiến người nhà họ Trân kinh sợ tới rớt cằm, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân đều trở nên khác thường.
Bạch Trân Trân ôm tâm trạng thử một lần để làm, không ngờ lần đầu sử dụng lại thành công.
Cô bày ra dáng vẻ đại sư vân đạm phong khinh, ý bảo bọn họ tiếp tục quan sát mặt nước.
Loại thuật pháp này cần lấy máu của người bị hại và âm khí lưu lại trong nhà làm trung gian, đợi đến khi âm khí tản đi thì thuật thủy quang cũng không thể nào thực hiện thành công.
Hoặc thí dụ như Trần Tiểu Đông nhắm nghiền hai mắt hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch tựa như chết rồi vậy.
Ví dụ như Trân Tiểu Đông đột nhiên đỏ thẫm hai mắt bóp cổ Mã Hồng Mai.
Ví dụ như Mã Hồng Mai quơ tay đánh trúng chỗ ngực Trần Tiểu Đông.
Thuật thủy quang cái gì cũng tốt, nhưng không thể nào lộ ra cả tiếng nói cùng lúc, có điều có thể nhìn thấy hình ảnh cũng rất khá, từ hình ảnh cơ bản có thể suy đoán chuyện gì đã xảy ra.
Một thời gian ngắn sau khi anh trai đánh anh ta không ngừng, quay về lại còn muốn bóp chết Mã Hồng Mai...
Mắt Trần Tiểu Sinh không tự chủ được rơi xuống trên cổ Mã Hồng Mai, khi thấy dấu tay màu đỏ đáng sợ trên cổ chị ta, Trần Tiểu Sinh kích động rùng mình một cái.
Vốn còn cho rằng cổ chị ấy là bị quỷ bóp mà thành như thế, kết quả lại là do anh mình bóp sao?
Trần Tiểu Đông Mã Hồng Mai Trần Tiểu Sinh: '..."
Sắc mặt Trần Tiểu Sinh trắng bệch, cảm giác sợ hãi trong lòng không ngừng quay cuồng, anh ta phun ra một hơi nặng nề, thấp giọng nói: "Sư phụ, nếu chúng ta không kịp thời chạy tới nơi thì..."
Bạch Trân Trân thâm thở dài, nhẹ giọng nói: "Kết quả sẽ như thế nào, không phải mọi người đã biết hay sao?"
Nếu như nói tất cả những gì trong đó là thật vậy chẳng phải hai người bọn họ đang giết lẫn nhau?
Hai người Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai vẫn ngơ ngẩn như cũ, tất thảy những chuyện vừa mới phát sinh hoàn toàn vượt ra tưởng tượng của hai người, hai người vốn cũng không nhớ chuyện đã xảy ra lúc trước.
Lúc này mặt nước đã khôi phục lại trạng thái êm ả, những thứ hương tro kia một lần nữa bị tụ lại, đàn hương vốn thẳng tắp trên mặt nước cũng rơi xuống, bị ngâm nước một cái liền hóa thành vết bẩn màu đen dính dính, chìm vào trong nước.
Bọn họ sợ đến nỗi không nói thành lời, Trân Tiểu Sinh hỏi vấn đề này xong, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, chờ đợi một đáp án.
Anh ta không hề nói lời tiếp theo, cùng lắm chỉ nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân, chờ cô cho mình một đáp án.
Sắc mặt Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai trở nên hết sức khó coi, bọn họ nắm tay người còn lại thật chặt, thân thể không kìm được mà run rẩy.
Nhìn bọn họ bây giờ trông thật là đáng thương, nhưng Bạch Trân Trân lại không sinh ra được bao nhiêu đồng tình với bọn họ.
Một tháng trước cô đã nói với Trần Tiểu Sinh bảo bọn họ đóng cửa hàng nhang đèn, dù sao tất cả những sản phẩm bán trong cửa hàng nhang đèn của bọn họ đều là giả mạo không đủ tiêu chuẩn, một chút hữu dụng cũng chẳng có.
Nếu lừa người thì cùng lắm bị người ta đánh một trận, bồi thường một ít tiên, chuyện này cũng sẽ được bỏ qua.
Nhưng cái bọn họ làm là lừa thần gạt quỷ, đây chính là hao tổn âm đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận