Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 536:

Chương 536:Chương 536:
Với IQ của Trần Tiểu Sinh, nếu không phải bởi vì vừa nãy khi Bạch Trân Trân rời đi đã đặc biệt dặn dò, bây giờ Trần Tiểu Sinh tuyệt đối sẽ lập tức đi mở cửa.
Đáng tiếc là Bạch Trân Trân thông minh hơn thứ không biết là người hay quỷ hay là thứ cổ quái kỳ dị gì đó bên ngoài, trước khi đi đã đặc biệt dặn dò Trân Tiểu Sinh, lúc này mới không khiến Trần Tiểu Sinh rơi vào trong bẫy của thứ đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy không rơi vào bẫy của đối phương, nhưng không có nghĩa Trần Tiểu Sinh bây giờ có thể thả lỏng.
Thứ bên ngoài vẫn rất kiên nhẫn, cho dù Trân Tiểu Sinh không trả lời, cô ta vẫn ung dung nhìn cửa, thường xuyên gọi Trân Tiểu Sinh một tiếng.
"Tiểu Sinh, sao anh không mở cửa? Lẽ nào còn đang giận tôi sao?"
"Tiểu Sinh, vừa nãy tôi đối với anh như thế cũng là để rèn luyện anh, sao anh còn có thể giận tôi chứ?"
"Tiểu Sinh, mở cửa, tôi nghĩ rồi, cảm thấy để anh ở lại đây một mình không quá an toàn, như này đi, tôi dẫn anh đi cùng, anh thấy sao?"
"Tiểu Sinh, anh trả lời tôi một câu đi, sao anh không nói gì? Tiểu Sinh? Tiểu Sinh?"
Tuy khi Bạch Trân Trân nói chuyện đã biểu hiện hàm súc một chút, nhưng sau khi cô thay mình thu dọn tàn cục mấy lần, Trân Tiểu Sinh rất rõ sự vô năng của mình.
Nhưng mặc kệ ngụy trang giống cỡ nào, giả chính là giả, không thể thành thật được, Trân Tiểu Sinh vô cùng nhận thức rõ điểm này.
Anh ta vốn không phải người thông minh lắm, lỡ như lỡ lời gì đó, hại sư phụ thì phải làm sao?
Không được, không thể trả lời, nếu trả lời, anh ta sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Tận mấy lần thậm chí Trần Tiểu Sinh đã sắp không nhẫn nại được tiếp lời đối phương, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống.
Trải qua mấy đả kích liên tiếp, Trân Tiểu Sinh nhận thức rõ thực lực của mình, bây giờ anh ta chỉ là một tay mơ, không giúp ích gì không nói, nếu gặp chuyện, còn sẽ trở thành người kéo chân sau.
Nói thật, giọng nói của thứ ngoài cửa đủ để đảo điên thật giả, nghe hoàn toàn là giọng của Bạch Trân Trân, ngữ khí nói chuyện gì đó y hệt Bạch Trân Trân, thậm chí Trần Tiểu Sinh còn có thể tưởng tượng được đối phương có biểu cảm gì.
"Không nghe không nghe... sư phụ có thể tự vào được, sư phụ sẽ không gõ cửa, sư phụ mình lợi hại như thế, một cái cửa nhỏ bé đâu thể làm khó được sư phụ mình?"
Đối phương hao tổn tâm sức như vậy chắc chắn là để bắt anh ta đi uy hiếp Bạch Trân Trân, anh ta không thể nào gây thêm phiền phức cho sư phụ mình.
Cho nên Trần Tiểu Sinh dứt khoát nằm xuống, bịt tai của mình lại.
Chuyện khác anh ta còn có thể giúp được Bạch Trân Trân, nhưng nhưng gặp phải loại chuyện này, anh ta không giúp được, ngược lại trở thành điểm yếu của Bạch Trân Trân.
Tiếng gọi của đối phương nói là ma âm xuyên não cũng không quá, nhưng Trần Tiểu Sinh đã bình tĩnh lại, thả rỗng đầu óc, cách tuyệt mọi thứ quấy nhiễu ở bên ngoài.
Nhưng tên đó ý chí kiên định, Trân Tiểu Sinh không mở cửa cho ả, ả liên tục ở đó gõ cửa, không ngừng gọi tên của Trân Tiểu Sinh.
Trân Tiểu Sinh: "..."
Trân Tiểu Sinh không ngừng tẩy não mình, dần dần ném cái tên gõ cửa bên ngoài ra sau đầu.
Dù sao thì một người một vật cứ giằng co như vậy, chỉ xem ai không gắng gượng được thoái lui trước.
Một mùi máu tanh nồng ập tới, Vương Quan Hữu hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ si mê.
Sau khi Vương Quan Thanh bị mình đánh đập một trận, nhìn bộ dạng cũng ngoan ngoãn lại, nhưng bà ta không ngoan ngoãn cũng không sao, dù sao người tiếp tay bà ta đã xuất hiện rồi, bà ta ngoan hay không, thực sự không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Tuy hai đứa con trai của mình chạy ra ngoài tới bây giờ vẫn chưa về, trước đây ông ta còn cảm thấy hình như mình đã mất đi một phần gì đó, nhưng điều này đối với Vương Quan Hữu mà nói đều là chuyện nhỏ.
Tâm trạng của Vương Quan Hữu hôm nay vẫn rất tốt.
Nghĩ như vậy, Vương Quan Hữu lục tìm một lượt trong phòng mình, sau đó bỏ một ít bột màu đen vào trong bát sứ trắng, ông ta đổ nước sôi vào trong bát, số bột màu đen đó lập tức hóa thành màu đỏ máu.
*xx*
Ông ta bưng bát lên, uống cạn thứ nước màu đỏ sôi ùng ục bên trong bát, có một ít nước thuận theo khóe miệng ông ta chảy xuống, Vương Quan Hữu lè lưỡi ra liếm, đột nhiên cười khặc khặc kỳ dị.
Tiếng cười cổ quái dị hợm vang vọng trong phòng, gương mặt Vương Quan Hữu méo mó, ông ta giống như đang khóc, lại giống như đang cười, qua một lúc, gương mặt của ông ta mới khôi phục bình thường.
Chất lỏng màu đỏ khiến dạ dày vốn đói meo của Vương Quan Hữu thoải mái hơn rất nhiều, ông ta thở hắt ra một hơi, vỗ mặt của mình, loạng choạng đứng dậy, tựa như muốn về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng ngay lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, vang lên theo tiếng gõ cửa còn có một giọng nói yếu ớt.
"Cậu, cậu ngủ chưa?”
Vốn dĩ Vương Quan Hữu không muốn trả lời người bên ngoài, nhưng không biết thế nào, ông ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, động tác trên tay đột nhiên khựng lại.
Ông ta xoa cằm của mình, trong mắt có ánh sáng màu máu tràn ra, sau một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng quyết định, loạng choạng đi tới mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận