Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 520:

Chương 520:Chương 520:
Thế nhưng chỗ chuồng heo ở lưng chừng núi lại hoàn toàn khác, chỗ người ở không nỡ bật đèn, chỗ heo ở lại cực kỳ sáng tỏ.
Hơn nữa Vương Quan Hữu nuôi heo không giống như người khác, chuồng heo xây dựng theo mô thức bán khép kín, chỉ có nơi heo ngủ có mái nhà chắn mưa.
Thay vì gọi nơi này là chuồng heo, chi bằng gọi là cứ địa nuôi heo, dù sao thì diện tích chuồng heo còn lớn hơn nơi họ ở và diện tích nhà xưởng.
Hơn nữa phòng ốc ở đây xây rất cao, chuồng heo nào cũng xây ở bên trong, xuyên qua cổng lớn đang đóng chặt, có thể nhìn thấy ánh sáng mịt mờ rọi ra từ bên trong.
Những con heo này rất nghe lời, hầu như không kêu la, cũng chỉ lúc có người tới, chúng giống như phát hiện có người tới, sẽ hừ hừ vài tiếng.
Một con heo hừ hừ vài tiếng không tính là gì, mấy trăm con cùng hừ hừ, âm thanh đó khác biệt hẳn.
Thực ra Lý Vĩ không thích cho heo ăn, hầu như việc cho heo ăn đều do Vương Quan Hữu đích thân làm.
Nhưng đôi khi Vương Quan Hữu cũng sẽ sai Lý Vĩ tới cho heo ăn, nhân tiện dọn chuồng heo.
Trong một chuồng heo có năm con heo, hơn bốn trăm con heo, cần hơn tám mươi chuồng heo, muốn đổ thức ăn vào mỗi chuồng heo không phải chuyện dễ dàng.
Cậu ta giống như không phát hiện, trực tiếp đẩy mở cửa lớn.
Lý Vĩ không hề sợ hãi, quen thuộc ra phía sau xử lý thức ăn, đợi xử lý thức ăn xong, cậu ta lái máy kéo ra, bỏ thức ăn vào trong từng chuồng heo.
Vừa nãy khi nghe thấy tiếng người, những con heo này còn kêu ét ét, nhưng sau khi thật sự thấy có người tới, chúng đã dừng kêu, chúng đồng loạt nhìn Lý Vĩ, sau đó há miệng, lộ ra bộ răng nanh.
Trong chuồng heo đèn đuốc sáng trưng, từng con heo màu hồng ló đầu ra khỏi lan can, đồng loạt nhìn về hướng của Lý Vĩ.
Những con heo này rất nghe lời, cũng rất kỳ quái, sau khi đổ thức ăn vào, chúng sẽ không lập tức xông lên, ngược lại sau khi đổ thức ăn vào toàn bộ các chuồng heo, chúng mới đồng loạt ăn.
Cậu ta cầm chìa khóa, quen thuộc đi tới, khi mở ổ khóa sắt to treo trên cửa, Lý Vĩ cảm thấy có một ánh mắt rơi lên người mình.
Người trong nhà ngày càng ít, việc mỗi người cần làm cũng trở nên ngày càng nhiều.
Mùi trong chuồng heo thực sự khó ngửi, Lý Vĩ từng nhắc tới với Vương Quan Hữu, bảo ông ta thường xuyên mở cửa chuồng heo ra, thông gió một chút, nếu bí lâu dài, sợ là không tốt với da heo, mùi thối đó sẽ bám vào trong da heo.
Nhưng Vương Quan Hữu chưa từng nghe lọt tai lời của Lý Vĩ, ông ta luôn làm theo ý mình, không cho phép họ phản kháng ông ta.
Nhưng hiển nhiên Lý Vĩ đã quen cường độ làm việc như thế này, chẳng bao lâu đã đổ xong thức ăn vào mỗi chuồng heo.
Người trong xưởng ngày càng ít, nếu không tuyển người vào, chắc chắn họ không làm xuể.
Nghe nói lại có người tới đòi giày da, tuy xưởng của họ không lớn, nhưng đơn đặt hàng luôn rất nhiều, chưa từng lo lắng việc làm ăn. Đơn đặt hàng nhiều là chuyện tốt, nhưng bây giờ không phải là chuyện tốt nữa.
Cho dù là người siêng năng chịu khó như Lý Vĩ cũng có hơi không chống đỡ nổi công việc cường độ cao như vậy.
Bây giờ Vương Quan Hữu cũng ngày càng không ra gì, mẹ của họ đã hèn mọn như thế, vẫn bị Vương Quan Hữu bắt nạt.
Sau khi bị nhiều heo như vậy nhìn, cậu ta hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, Lý Vĩ đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tới, cậu ta bỗng tỉnh táo lại, vô thức nhìn sang.
Đúng vậy, nếu công việc ở đây ngày càng nặng nề, họ cũng ngày càng không vui vẻ, hà tất ở lại nơi này?
Lý Vĩ ngồi trên máy kéo đột nhiên nghĩ tới lời Lý Ly nói.
Sau đó cậu ta nhìn thấy những con heo kia không ăn nữa, mà đồng loạt nhìn cậu ta.
"Lẽ nào chúng ta không thể rời khỏi nơi này sao?"
Từng con heo béo ú co cảng lên cao, gác lên hàng rào chuồng heo, chúng trừng mắt, im lặng nhìn Lý Vĩ.
Lý Vĩ chỉ cảm nhận được từng đợt tê rần da đầu, cảm giác sợ hãi không thể khắc chế tràn lên lồng ngực, cậu ta nuốt nước bọt, tay chân có hơi mỏi nhừ.
Rõ ràng đều là heo cậu ta đã cho ăn quen rồi, rõ ràng biết cuối cùng những con heo này đều sẽ biến thành từng đôi giày, vì sao cậu ta vẫn sợ hãi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận