Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 290:

Chương 290:Chương 290:
Vì cô? Chân mày của Bạch Trân Trân nhíu chặt hơn, cùng lúc đó, cô cảm thấy có bốn ánh mắt đồng thời đặt vào trên người cô.
Bạch Trân Trân: "...'
Nếu không phải những người này đều là cô mời đến cứu trận, cô sẽ hoài nghi những người này là chung một phe với đám bàn tay ma quái phía sau màn.
"Cho nên, trận pháp này thật ra vừa mới khởi động chưa đến một ngày, hơn nữa trận pháp vẫn chưa hoàn chỉnh nhỉ?"
Căn cứ manh mối có sẵn, Bạch Trân Trân đã suy đoán được đáp án này, sau đó cô đã dời ánh mắt nhìn về phía Đỗ Văn Khiết và Vương Chiêu.
Bọn họ sư xuất đồng môn, thành độ ở phương diện trận pháp rất cao, đối với trận pháp này, có lẽ bọn họ có hiểu biết.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Trân Trân, Vương Chiêu nghiêm mặt nói: 'Cô Bạch, chúng tôi không thể xác định."
Đỗ Văn Khiết nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Trân Trân, Thiên Cương Thất Sát Trận thuộc trận pháp trong truyền thuyết, bởi vì vê sau chưa có ai bày trận thành công, cộng thêm trận pháp này vi phạm thiên ý, cho nên dần dà đã thất truyền..."
Nào, hỏi cũng là uổng công.
Một vài trận pháp thất truyền trên sách sẽ ghi chép đặc tính, nhưng bày trận như thế nào thì không ghi chép.
Bọn họ thực sự không cung cấp được bao nhiêu trợ giúp.
Đỗ Văn Khiết ngượng ngùng cúi đầu, hổ thẹn nói: "Trân Trân, chúng tôi tài sơ học thiển, loại trận pháp trong truyên thuyết này, chúng tôi ngay cả da lông cũng đều không hiểu, cho nên..."
Thiên Cương Thất Sát Trận vốn đã bốc hơi trong truyền thuyết, nếu như không có lời nguyện đặc biệt đòi mạng đó, bọn họ cũng không có cách nào xác định đây chính là Thiên Cương Thất Sát Trận. Trận pháp khởi động như thế nào, trận nhãn ở nơi nào, cứu những người này như thế nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là căn cứ ghi chép trong sách thì một khi trận pháp khởi động, sẽ không có cách nào ngừng, mãi cho đến khi người và linh hồn trong trận pháp đều bị trận pháp cắn nuốt không sót lại thứ gì, trận pháp mới có thể ngừng chuyển động.
Bạch Trân Trân: "...'
Trăm năm trước đại loạn qua đi, nhân tài Huyền Môn tàn lụi, rất nhiều trận pháp bùa chú, thuật pháp, các loại đều thất truyên trong trận đại loạn đó.
Phá hủy trung tâm trận pháp, có khả năng phá hư trận pháp này, không cần biết trung tâm trận pháp có phải giếng bát giác hay không, nơi đó nhất định có vấn đề, đi xem thử cũng không làm chậm trễ cái gì.
Có điều bây giờ đều là suy đoán, cần nhìn thấy những người hiểu biết những người này rồi tính.
"Dẫn bọn tôi đến giếng bát giác đi, nơi đó có thể là trung tâm trận pháp."
Có điều bàn tay ma quái phía sau màn muốn tìm cô, có lẽ là có liên quan đến công đức chỉ lực trên người cô, chẳng lẽ cô cũng là một khâu trong trận pháp? "Sâu đục ruột là một loại tà thuật khống chế người khác, dùng máu tươi của bản thân nuôi nấng sâu đục ruột, sau chín chín tám mươi mốt ngày đút sâu đục ruột cho người khác là có thể khiến bọn họ thành con rối của mình."
Sâu đục ruột?
Lại là một danh từ xa lạ, có điều cũng may là có người trong giới Huyền Môn khác, bọn họ đã giải thích thắc mắc của Bạch Trân Trân.
Trần Tiểu Sinh hơi lo lắng nắm cánh tay của Bạch Trân Trân, gấp giọng nói: "Sư phụ, hiện tại chú Cầu và Anh Hùng trở nên không giống bọn họ nữa rồi, bọn họ ăn sâu đục ruột, đã bị người khác điều khiển rồi."
Cái thứ này sao nghe có hơi quen thuộc, Bạch Trân Trân không chắc chắn nói: "Bọn họ thế này có phải khá giống xác sống?"
Trân Tiểu Sinh nhẹ gật đầu: "Sau khi tôi bị cho ăn sâu đục ruột, hình như bọn họ đã coi tôi là đồng loại, cho nên tôi mới có thể chạy đi..."
“Anh bị cho ăn sâu đục ruột?”
Bạch Trân Trân: "...'
Nếu như nhất định phải nói, người ăn sâu đục ruột sẽ giống như bị tẩy não, bọn họ vẫn có ký ức của bản thân, nhưng tính cách lại hoàn toàn bị sâu đục ruột thay đổi. Để bảo đảm những con rối này không bị người ta phát hiện, ngay từ đầu sâu đục ruột sẽ chỉ ăn một chút xíu linh hồn, nhưng theo thời gian trôi qua, mức độ bọn họ bị tẩy não càng ngày càng sâu, năng lực của sâu đục ruột cũng sẽ lớn mạnh không ngừng. Đợi đến sau khi sâu đục ruột hoàn toàn trưởng thành, chúng nó sẽ cắn nuốt sạch sẽ linh hồn của con rối đó, nó sẽ hóa thành một linh hồn giả, kế thừa ký ức của đối phương, biến thành người bị nó ăn hết linh hồn.
Hách Cầm Vận nhìn về phía Bạch Trân Trân, hỏi một câu.
Hách Cầm Vận lắc đầu, mở miệng nói: "Không phải xác sống, thân thể xác sống đã chết, trong thân thể chỉ còn sót lại hồn phách, nhưng người ăn sâu đục ruột không có chết."
Sau khi bị cho ăn sâu đục ruột, Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng không có nhằm vào anh ta nữa, mà Trân Tiểu Sinh cũng bởi vì nguyên nhân này mới lại được tự do. Anh ta không chắc chắn mình có bị sâu đục ruột ảnh hưởng hay không, nhưng anh ta cảm thấy, hình như anh ta vẫn là anh ta, tính cách và cách thức tư duy cũng không có xảy ra thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận