Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 469:

Chương 469:Chương 469:
Trân Tiểu Sinh đang đối diện với Bạch Trân Trân, anh ta tương đối béo, diện tích thân thể rất lớn, Bạch Trân Trân tập trung tinh thần, nâng bút bắt đầu vẽ bùa.
Từng đường bùa chú được hạ xuống người Trần Tiểu Sinh, hào quang màu vàng sậm chớp tắt, lúc một nét cuối cùng được vẽ xong, hào quang màu vàng lóe sáng lên, rất nhanh đã lại biến mất, ẩn vào trong thân thể của anh ta.
Bạch Trân Trân vẽ liên tiếp chín đạo bùa chú, đây là mức cực hạn thân thể Trần Tiểu Sinh có thể chịu đựng, kể cả vẽ thêm cũng không thành công, thân thể của anh ta không chịu được nhiều sức mạnh phù lục thế, lại vẽ thêm, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn với thân thể của anh ta.
Bởi vì có thêm máu tươi của mình, Bạch Trân Trân có thể khẳng định, uy lực của bùa chú mạnh hơn những lá bùa trước đó mình vẽ rất nhiều, cô có thể khẳng định, mỗi một đạo bùa chú đều là tuyệt phẩm phù.
Dùng máu của cô vẽ ra, Bạch Trân Trân hao tổn bao nhiêu nghĩ là biết.
Sau khi vẽ xong một nét cuối cùng, sức lực của Bạch Trân Trân giống như bị rút cạn khô, hai đầu gối cô mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Sau một nét cuối cùng được vẽ xong, chín đạo bùa chú hợp thành một, tạo thành lực lượng vô cùng cường hãn, vốn dĩ Trần Tiểu Sinh cảm thấy thân thể của mình giống như bị móc rỗng, lúc này lại cảm thấy tràn đầy lực lượng luân chuyển liên tục không ngừng.
Anh ta kinh ngạc cúi đầu, nhìn thân thể của mình, mãi hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh.
Cô thế này là bị hao tổn quá nghiêm trọng, bồi bổ chút là khỏe, thật sự không có nghiêm trọng như Trần Tiểu Sinh nghĩ, anh ta vừa khóc đã khiến Bạch Trân Trân luống cuống, thật sự tưởng mình đã mắc bệnh nặng hết cứu nào đó.
Có điều rất nhanh anh ta đã chú ý tới Bạch Trân Trân xụi lơ trên mặt đất, Trần Tiểu Sinh không màng tới xem xét thay đổi của mình nữa, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đỡ Bạch Trân Trân lên, sau đó bế ngang hông cô, bế đặt lên ghế sa lon.
Trân Tiểu Sinh nói xong, nước mắt sắp tuôn ra, dáng vẻ nhìn rất đáng thương.
Trân Tiểu Sinh bị dáng vẻ của cô hù dọa, vội vàng hỏi: "Sư phụ, sư phụ thế nào rồi? Sư phụ, sư phụ đừng dọa tôi, sư phụ, sư phụ không có chuyện gì chứ? Sư phụ, tôi có cần đưa sư phụ đến bệnh viện không?”
Sắc mặt Bạch Trân Trân trắng bệch, trên môi không có tí huyết sắc, nhìn như bệnh nặng mới khỏi.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, cô suy yếu nói: "Trong tủ lạnh nhà tôi có nhân sâm, anh cắt nó hầm gà cho tôi ăn, tôi sẽ khỏe ngay."
Không phải chứ, bùa chú sư phụ vẽ ở trên thân có uy lực lớn như vậy sao?
Anh ta ngoan ngoãn chạy đi tắm rửa, dùng xà phòng tỉ mỉ chà cơ thể một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì lúc này mới thay quần áo sạch, chạy vào phòng bếp hầm canh gà nhân sâm cho Bạch Trân Trân.
Vừa mới nôn ra nhiêu côn trùng như vậy, mặc dù Bạch Trân Trân xác nhận anh ta đã được sạch sẽ, nhưng mà chưa tắm rửa. Tóm lại không thể gộp chung vậy được, vẫn phải tắm rửa một lần mới chắc.
Trần Tiểu Sinh: "Được." Trân Tiểu Sinh vội vàng gật đầu, lúc đang chuẩn bị đi, Bạch Trân Trân nghĩ tới cái gì, dặn dò: “Anh đi tắm rửa trước.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước đó, Bạch Trân Trân nháy nháy mắt, vô thức hô một tiếng.
Thấm thoát trôi qua, Bạch Trân Trân ngủ thiếp đi, chờ đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn, đèn trong phòng khách được bật lên, ánh đèn ấm áp chiếu rọi trên người Bạch Trân Trân, cả người cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô xốc lên chăn mỏng trên người, chậm rãi ngồi dậy.
Bạch Trân Trân chậm rãi nhắm mắt lại, cả người đều ê ẩm, thân thể và tâm lý đều rất mệt mỏi, nhưng không giống với loại cảm giác mệt mỏi trước đó cho lắm, hiện tại mặc dù vẫn mệt mỏi, thế nhưng không giống như kiểu mệt mỏi trước đó, cô nghĩ mê man, không muốn làm cái gì khác.
"Tiểu Sinh?"
Sau khi ba người đi vào, Bạch Trân Trân lập tức đứng dậy, sau đó không chào hỏi với bọn họ, dùng tốc độ bắn vọt trăm mét chạy trở vê phòng.
Bạch Trân Trân: "...'
Ngay lúc cô ngây người, tiếng mở cửa vang lên, Bạch Trân Trân vô thức quay đầu nhìn sang, nhanh chóng nhìn thấy ba người Trần Tiểu Sinh và Ông Tấn Hoa, Từ Phong một trước một sau từ bên ngoài tiến vào.
Trong lòng Bạch Trân Trân hơi hồi hộp. Chẳng lẽ nào Trần Tiểu Sinh trong lúc cô mê man đã lại xảy ra vấn đề gì rồi?
Hiện tại cô bẩn thỉu lôi thôi cực kỳ thế này, trước mặt Trần Tiểu Sinh thôi không nói, ở trước mặt hai người nam được cho là chất lượng tốt, cô thế này quả thật là mắc cỡ chết đi được!
Trong nhà yên tĩnh, không có động tĩnh gì, người đáng lẽ nên bận rộn xoay quanh cô lúc này đã không thấy đâu.
Cửa đóng 'lạch cạch' khiến ba người vừa vào cửa hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ mới xảy ra chuyện gì.
Không phải chứ, người vừa rồi thoáng cái đã nhảy tót đi là ai? Chẳng lẽ mắt bọn họ xuất hiện ảo giác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận