Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 79:

Chương 79:Chương 79:
Đứa trẻ mới tám tháng tuổi, nó biết những gì? Đứa trẻ nhỏ bé thậm chí còn chưa từng thấy mặt trời, mặt trăng, chưa từng thấy trời xanh mây trắng đã bị Vương Kim Phượng giết rồi, đó là cháu ruột của bà tal Bà ta không chỉ giết chết cháu ruột của mình, còn biến cậu bé thành tiểu quỷ, trải đường cho tương lai của Vương Kim Phát... điều này đã đủ để nói rõ bà ta biết rõ đứa trẻ đó là con của Vương Kim Phát.
Trân Tiểu Sinh bị sự ác độc của Vương Kim Phượng chọc điên, không màng sợ hãi, to tiếng chửi rủa Vương Kim Phượng.
Lão yêu bà đó thực sự là ác ma khoác lớp da người, giết mẹ con Kiều An Na không nói, còn luyện người ta thành xác sống và tiểu quỷ. Đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao? Ác ma bình thường chưa phát điên tới mức độ nhất định còn không làm ra được.
Trần Tiểu Sinh liên tục chửi gần mười phút, những lời thô tục đó lấy ra đều phải làm mờ đi mới được.
Bạch Trân Trân mới đầu còn mặc cho ông ta phát tiết cảm xúc, nhưng nghe mãi nghe mãi, Bạch Trân Trân không nghe nổi nữa: "..."
"Vương Kim Phượng bị phản phệ nhập viện rồi, cũng không ở đây, chú chửi lật trời, người nghe chú chửi cũng là chúng tôi."
Người nên bị chửi đã không ở đây rồi, tiếng chửi của ông ta không hề hả giận chút nào.
Trân Tiểu Sinh lập tức im lặng, mà bên kia Tống Trường Minh cũng nhân cơ hội Trần Tiểu Sinh chửi rủa gian nan tiêu hóa tin tức mà Kiều An Na nói.
Mơ hồ cảm nhận được và tận mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau.
"Cho nên, đối với chuyện này, Vương Kim Phát biết bao nhiêu?"
"Anh ta không biết sao? Đại khái nhỉ, dù sao chuyện xấu đều là Vương Kim Phượng làm, anh ta chỉ hưởng thụ tất cả lợi ích mà thôi."
Sau khi nghe thấy lời của Tống Trường Minh, Kiều An Na nhoẻn miệng, lộ ra nụ cười tràn ngập trào phúng.
Kiều An Na đã chết rồi, khi cô ấy còn sống bị giày vò lâu như thế, sau khi chết lại bị luyện thành xác sống, ngơ ngơ ngác ngác không sống không chết tồn tại lâu như thế, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát, tình yêu cô ấy đối với Vương Kim Phát đã sớm tan biến sạch sẽ vào cái ngày mình và con bị giết chất.
Nhìn Kiều An Na tràn trê khí đen trên người, lúc nào cũng có thể biến thành lệ quỷ, Bạch Trân Trân im lặng một lúc, mở miệng nói: "Vương Kim Phát ở bên trên, cô có muốn bảo anh ta xuống, tận mắt nhìn thấy thảm trạng của cô và con trai cô không?”
Đợi sau khi Trần Tiểu Sinh an tĩnh lại, cuối cùng Tống Trường Minh hỏi câu hỏi mấu chốt nhất cũng là câu hỏi quan trọng nhất.
"Tớ biết tớ không nên tham lam, quả nhiên loại tiền này không phải ai cũng có thể kiếm được..."
Nhưng khi thật sự để họ tận mắt nhìn thấy Bạch Trân Trân hóa trang cho thi thể như thế nào, ai cũng chạy nhanh hơn cả thỏ.
"Bạch Trân Trân, cậu đáng kiếm số tiền này!"
Điều này Bạch Trân Trân hiểu sâu sắc, giống như những người bạn ít ỏi đó của cô, ai cũng nói thợ trang điểm di thể gì đó quá ngầu, lương còn cao như thế, họ cũng muốn làm. Cứ nói với anh ta vợ con anh ta ở bên dưới đợi anh ta, anh ta sẽ xuống."
Vương Kim Phát mơ hồ cảm nhận được, và anh ta tận mắt nhìn thấy, hai cảm giác chắc chắn khác nhau.
Bạch Trân Trân bảo Tống Trường Minh và Trần Tiểu Sinh lên, đổi Vương Kim Phát xuống.
Có một số chuyện, không tận mắt nhìn thấy luôn sẽ nảy sinh hoang tưởng, cảm thấy sự việc không nghiêm trọng tới mức đó.
Trần Tiểu Sinh có hơi không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Bạch Trân Trân, vẫn thỏa hiệp.
Chút đạo đức nghê nghiệp này, Bạch Trân Trân vẫn có.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quỷ, quỷ cũng không thể tùy tiện giết người.
Bất hòa với Vương Kim Phát là một chuyện, nhưng biết rõ Vương Kim Phát tới sẽ bị quỷ hại chết, đó là một chuyện khác.
Anh nơm nớp mở miệng: "Cô Bạch, cô sẽ không để hai con quỷ này hại chết Vương Kim Phát chứ?"
Bạch Trân Trân có hơi cạn lời: “Anh yên tâm đi, có tôi ở đây, họ sẽ không giết người."
Còn Tống Trường Minh...
Có điều người có thể sống tiếp, nhưng sống thế nào thì cô không biết.
Có được câu trả lời của Bạch Trân Trân, Tống Trường Minh mới thở phào, cùng Trân Tiểu Sinh lần lượt rời khỏi hầm.
Trong hầm chỉ còn lại Bạch Trân Trân và hai con quỷ, tiểu quỷ rất ỷ lại nằm trong lòng Kiều An Na, đã hoàn toàn không quan tâm gì với mọi thứ bên ngoài.
Kiều An Na ôn nhu nhìn con mình, khi ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt đã chuyển thành một mảnh lạnh lẽo.
"Cô muốn ngăn cản tôi báo thù?"
Trải qua nhiều chuyện cực kỳ bi thảm như thế, không muốn báo thù mới không phải người bình thường nhỉ?
Bạch Trân Trân thở dài một hơi: "Báo thù được, nhưng đừng hại chết người, tôi khó giải thích."
Kiều An Na quật cường nhìn Bạch Trân Trân, châm biếm lại: "Tôi đã là quỷ rồi, quan tâm cô có khó giải thích hay không?”
Cô ấy đã là quỷ rồi, không được pháp luật nhân gian bảo vệ, cô ấy phải dùng phương thức của mình báo thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận