Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 206:

Chương 206:Chương 206:
Thân thể Mã Hồng Mai gây yếu, nào có thể làm đối thủ của Trân Tiểu Đông cao to lực lưỡng, anh ta đẩy một lần này, Mã Hồng Mai bất ngờ không kịp đề phòng ngã ra đằng sau, chị ta đụng phải kệ hàng bên cạnh, đỉnh đồng bày phía trên lung lay, rơi xuống từ trên kệ hàng.
Lư hương đồng đập vào bả vai của Mã Hồng Mai, đau tới mức mặt chị ta biến dạng.
Nhưng Trần Tiểu Đông lại giống như không trông thấy chị ta bị thương, anh ta vẫn sải bước đi vào bên trong phòng.
Mồ hôi trên trán Mã Hồng Mai rịn ra, chị ta đau tới mức môi cũng run lên, đưa tay lên chạm vào bả vai, suýt nữa kêu thành tiếng.
Chị ta chậm chạp một lúc lâu cuối cùng mới lấy lại sức, Mã Hồng Mai dè dặt chuyển động bả vai một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới vừa xoa bả vai vừa đi vào trong phòng.
Bình thường bọn họ cũng không ở đây, chỉ là thỉnh thoảng buổi tối cũng cần mở cửa buôn bán, Trần Tiểu Đông không về nhà mà nghỉ ngơi trong cửa hàng luôn.
Mã Hồng Mai lo rằng anh ta nghỉ ngơi không được tốt nên mới đặc biệt ngăn ra một căn phòng nhỏ, bên trong còn đặt giường đơn cho một người ngủ, cũng dễ để Trần Tiểu Đông nghỉ ngơi.
Mới vừa nãy dù Trần Tiểu Đông làm tổn thương tới chị ta nhưng mã hông mai cũng không để ý đến, chị ta cho rằng Trân Tiểu Đông gặp phải chuyện không thoải mái ở bên ngoài rồi mới về nổi giận với mình.
Nghe nói như vậy, Mã Hồng Mai nhất thời ngây ngẩn: "Anh nói gì cơ?"
Cho dù vừa mới bị thương, Mã Hồng Mai vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, chị ta dịu giọng dùng lời nói nhẹ nhàng hỏi thăm Trần Tiểu Đông, trên mặt hiện đầy vẻ quan tâm.
Chị ta thở dài một cái, đi tới vị trí bên cạnh Trần Tiểu Đông ngồi xuống, sau đó nâng tay phải không bị thương lên, khoác lên cánh tay anh ta.
Mã Hồng Mai: "..."
Trân Tiểu Đông ngồi trên cái giường đơn, sắc mặt âm u dọa người, anh ta ngon ngọt liếc nhìn Mã Hồng Mai, môi trề ra một cái dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Dưới sự trấn an từ những lời nói nhỏ nhẹ của Mã Hồng Mai, cuối cùng Trần Tiểu Đông cũng lấy lại được sức, anh ta vuốt mặt một cái, nói bằng giọng buồn buồn: "Anh đã đánh Tiểu Sinh."
"Tiểu Đông, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy? Anh nói cho em nghe thử, em cũng có thể giúp anh nghĩ cách một chút."
"Trước kia Tiểu Sinh nói là nó đi làm nhập liệm sư, anh còn tưởng rằng nó nói đùa, kết quả anh thấy nó và người khác cũng đi ra từ nhà tang lễ..."
Trong lòng Trần Tiểu Đông phiền não khác thường, còn có hàng loạt ngọn lửa giận vô hình không áp chế được nhăm nhe phun trào, anh ta nói bằng giọng buồn buồn: "Anh đã đánh Tiểu Sinh."
Có vài chuyện đã nói được mở đầu thì sẽ dễ nói tiếp, Trần Tiểu Đông chính là như vậy, vừa rồi anh ta còn như một quả hồ lô bị cưa mất miệng, không bằng lòng nói bất cứ một cái gì, nhưng bây giờ mở miệng, anh ta gần như nói hết ra, nói đến nơi đến chốn.
Chẳng nhẽ lỗ tai chị ta gặp vấn đề rồi, nếu không sao lại nghe được lời kiểu như này?
"Anh cũng không biết lúc ấy mình bị làm sao, anh không khống chế được chính mình..." Nhưng không biết tại sao, sau khi biết Trân Tiểu Sinh đi làm nhập liệm sư, Trân Tiểu Đông liên không khống chế được cơn giận của mình, nhất là thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của anh ta khi nói chuyện với người khác, coi việc mình làm nhập liệm sư là vinh hạnh.
Lửa giận trong lòng Trần Tiểu Đông không thể nào áp chế lại được, cứ như vậy tăng đều đều.
Trần Tiểu Sinh cũng không biết bản thân mình bị làm sao, rõ ràng đây chẳng phải là chuyện gì lớn, năm nay Trần Tiểu Sinh cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi, anh không phải đứa trẻ con, đương nhiên biết mình nên làm cái gì.
Anh ta không khống chế được chuyện bản thân ra tay đánh Trân Tiểu Sinh, đánh em trai tới mức kêu cha gọi mẹ, thậm chí lúc người khác ra tay ngăn cản, anh ta còn vung tay đánh người ta.
Nếu không phải sau đó đầu óc anh ta thoáng tỉnh táo trong nháy mắt, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục làm như vậy nữa thì sợ rằng anh ta sẽ thực sự đánh Trân Tiểu Sinh thành ba mảnh.
"A Mai, em đi ra ngoài đi, để anh một mình tĩnh tâm một chút, anh có chút không khống chế được cảm xúc của bản thân mình."
Trần Tiểu Đông phiền não gãi gãi đầu, lại có chút không khống chế được chính mình.
"Còn có chuyện lúc nãy, anh không hề muốn nổi giận với em đâu, nhưng anh cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh không khống chế được chính bản thân mình..."
Anh ta sợ nếu Mã Hồng Mai tiếp tục ở lại đây thì anh ta sẽ không khống chế được suy nghĩ muốn tổn thương chị ta, nên bảo vợ mình mau mau ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận