Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1020:

Chương 1020:Chương 1020:
Trân Huân cũng rất quan tâm Cầu Quốc Hoa, anh vừa đi lên đã phát hiện sắc mặt của Cầu Quốc Hoa không tính là quá tốt nên mới hỏi ông có phải khó chịu ở chỗ nào hay không, bản thân biết bác sĩ bên Mỹ, có thể đưa ông xuất ngoại khám bệnh.
Nhưng Cầu Quốc Hoa lại vô tình khoát tay một cái, vui tươi hớn hở nói: "Chú không có vấn đề gì, cháu suy nghĩ nhiều rồi, người lớn tuổi trên người có rất nhiều bệnh cũ, là mấy ngày nay chú tái phát bệnh cũ mà thôi, không có vấn đề gì."
Trần Huân không tin tưởng lời Câu Quốc Hoa nói, tiếp tục khuyên nhủ ông, nói không thoải mái nhất định phải đi khám bác sĩ, không thể giấu bệnh sợ thầy: "Chú Hoa, lúc trước chú bị bệnh cũng không thích đi khám bác sĩ, hồi đó chú còn trẻ còn có thể kháng lại được, bây giờ không thể như thế, tuổi lớn rồi phải yêu quý thân thể của bản thân, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao mới được?"
Nghe anh nói như vậy, Cầu Quốc Hoa cười một tiếng, có chút xúc động mở miệng nói: "Đứa nhỏ này luôn thân thiết như vậy..."
Cũng may bọn họ còn nhớ có một Bạch Trân Trân ở chỗ này, giờ cũng không phải lúc bọn họ nói chuyện cũ, sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Cầu Quốc Hoa liền giới thiệu hai người với nhau.
Trần hoa là con của bạn Cầu Quốc Hoa, anh là luật sư du học từ Mỹ về, đang kinh doanh một công ty luật ở Hương Giang.
"Đứa nhỏ này lúc trước một lòng với sự nghiệp kinh doanh, trì hoãn việc kết hôn, chú đã giới thiệu cháu với nó rồi, thằng bé rất hài lòng với cháu nên chú giới thiệu nó cho cháu."
Luật sư à...
Dáng dấp cũng chưa tính là quá xuất sắc nhưng bù lại có đôi mắt rất đẹp, lúc vừa rồi khi anh rót nước cho Cầu Quốc Hoa có thể thấy ngón tay vừa nhỏ vừa dài, khớp xương hết sức rõ ràng, vô cùng dễ nhìn.
Đương nhiên người thích luật sư cũng không phải cô hiện tại mà là Bạch Trân Trân lúc trước, Cầu Quốc Hoa đã từng hỏi Bạch Trân Trân muốn gả cho người như thế nào, cô ấy có nghĩ tới nghề nghiệp chồng tương lai của mình không.
Ngũ quan có thể phổ thông nhưng nhất định phải có một điểm sáng, tốt nhất là có một đôi mắt đẹp, tay cũng phải đẹp bởi cô ấy là một thủ khống, thích bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng...
Dáng dấp cũng không thể quá đẹp trai, đẹp trai dễ rước đào hoa, rất phiền toái nhưng cũng không thể quá xấu, kết hôn phải đi với nhau cả đời, nhìn một người xấu mãi cũng khó chịu.
Nguyên chủ nói sở thích của mình cho Cầu Quốc Hoa nghe, cô ấy thích luật sư, cao hơn đầu cô ấy, ít nhất phải một mét tám mươi sáu, hơn nữa không thể quá mập cũng không thể quá gầy, nhìn phải rắn chắc một chút nhưng cũng không thể quá to con.
Lúc vừa mới gặp mặt, Bạch Trân Trân đã ước chừng chiều cao của đối phương, chắc chắn là một mét tám mươi sáu trở lên, áo sơ mi trắng quần dài đen đã để lộ dáng người của anh, không béo không gầy, thậm chí có thể thấy đường cong bắp thịt mơ hồ.
Bạch Trân Trân có chút sửng sốt ngay sau đó cô cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước đó rất nhiều: "Chú Cầu, chú lại còn nhớ tiêu chuẩn bạn đời của cháu, biết cháu cháu thích luật sư."
Trong lòng hai người biết rõ cuộc gặp mặt lần này là vì cái gì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi lương bổng của đối phương còn dùng cách thực như thế đúng là có chút quá đáng. Ánh mắt đánh giá Trần Huân của Bạch Trân Trân thực ra đã có chút không lễ phép, nhưng đối phương lại cũng không tức giận, từ đầu đến cuối mặt anh đều mang theo nụ cười, dù Bạch Trân Trân hỏi một vài vấn đề hơi quá mức nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời cô.
"Anh Trần, không biết thu nhập của anh như thế nào? Tôi nghe nói luật sư kiếm được rất nhiều tiền là thật sao?”
Người này hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của Bạch Trân Trân ngày trước, cũng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô ấy, từ vóc người đến tính cách, rồi đến nghề nghiệp, tất cả đều hoàn mỹ tới mức không thể bắt bẻ.
Vấn đề này quá mức thẳng thắn, còn quá đáng hơn cả vấn đề vừa rồi, Cầu Quốc Hoa không nhịn được mở miệng nói: "Trân Trân à, cháu hỏi chuyện này thì A Huân trả lời làm sao? Người ta vô cùng tốt, không phải người như vậy..."
Cho dù là thập niên chín mươi thì nhà ở loại khu nhà giàu như khu Trung Tây vẫn là tấc đất tấc vàng, anh có thể mua nhà ở Trung Tây lại còn trả hết một lượt, đã đủ nói rõ thực lực của bản thân.
Bạch Trân Trân lại nói: "Tôi nghe nói luật sư vì tiền mà vụ án như thế nào cũng tiếp nhận, dù đối phương thực sự phạm tội cũng sẽ biện hộ, anh Trân, anh là người như vậy sao?"
Nhưng Trần Huân lại không tức giận mà còn cười gật đầu: "Văn phòng luật quả thực kiếm rất được, tôi hành nghề bốn năm đã hoàn toàn dựa vào thu nhập của bản thân mua một căn hộ lớn nằm ngay tại khu Trung Tây, nếu cô Bạch có thời gian thì tôi có thể đưa cô đi xem qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận