Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 584:

Chương 584:Chương 584:
Bạch Trân Trân có hơi cạn lời nhìn Hạ Triều Yến: "Anh gọi tôi tới rốt cuộc là để làm gì? Nếu anh nói xin lỗi, vậy thì không cần, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi."
Bạch Trân Trân nói rất nghiêm túc, giữa cô và Hạ Triều Yến thật sự không có gì để nói.
Trong một tuần qua, Hạ Triều Yến chưa từng tới tìm cô, cũng không nhờ ai nói gì với cô, cô còn cho rằng cuối cùng anh ta cũng từ bỏ rồi.
Ai có thể ngờ được anh ta lại còn hẹn mình ra uống cà phê.
Bạch Trân Trân lại uống một ngụm cà phê, mùi vị dường như lại thay đổi, cô không để ý, tưởng rằng cà phê cũng chia tiền trung hậu vị gì đó.
Sau khi uống xong, cô đặt ly lên bàn, sau đó nâng mắt nhìn Hạ Triêu Yến.
"Hạ Triều Yến, hai chúng ta đã chia tay rồi, chắc anh rõ chuyện này hơn tôi, anh có tài có sắc, hà tất phải đu bám trên cây xiêu vẹo như tôi."
Thực ra Bạch Trân Trân cảm thấy rất khó tin, dù sao thì cho dù cô tự luyến cách mấy cũng biết dựa vào dung mạo và năng lực của mình, chắc sẽ không có ai mù mắt nhìn trúng mình.
"Không phải chứ? Yêu đương thôi mà anh đã đòi sống đòi chết, sao vậy? Trên đời ngoài tôi ra, không có người phụ nữ khác sao?"
Một người đàn ông như vậy, trừ phi là bị mù, nếu không sao lại bám dính Bạch Trân Trân mãi?
Khi Hạ Triều Yến nói lời này, thái độ cực kỳ nghiêm túc, Bạch Trân Trân nhìn gương mặt của anh ta, từ biểu cảm của anh ta có thể biết, chắc người này không phải đang đùa.
"Trân Trân, anh không đồng ý chia tay, anh thích em, vì em, anh có thể đi chết!"
Cô đã đề nghị chia tay rồi, đối phương vẫn không chịu buông tay, nếu nói không có vấn đề, Bạch Trân Trân sẽ không tin.
Nhưng...
Hạ Triều Yến đẹp trai, tính cách tốt, năng lực cũng không tồi, hơn nữa gia tài bạc vạn, còn một lòng một đạ với cô...
Bạch Trân Trân nói bla một tràn, trực tiếp mắng Hạ Triều Yến phát ngốc, anh ta ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, biểu cảm trên mặt toàn là khốn hoặc - đã bị Bạch Trân Trân mắng như vậy rồi, anh ta lại không hề tức giận chút nào.
Bạch Trân Trân cảm thấy phần lớn thời gian mình là một người rất dễ nói chuyện, nhưng lại thường gặp phải kẻ ngốc, một khi gặp phải, Bạch Trân Trân sẽ không khống chế được cảm xúc của mình, bắt đầu kích động mở mic.
"Yêu đương mà thôi, chúng ta cũng không phải từng trải qua sinh ly tử biệt gì, anh cũng chưa từng làm chuyện cảm thiên động địa gì, thật sự cho rằng mình đang diễn phim truyền hình sao? Thật sự, tôi chia tay với anh là đúng, không ngờ nhìn anh có vẻ là người thông minh, trên thực tế lại là một kẻ ngốc toàn tập, ở bên anh thật sự hạ thấp cách điệu của tôi."
"Không phải anh cảm thấy anh thế này rất thâm tình đó chứ? Đừng tấu hề nữa, tôi chỉ sẽ cảm thấy dáng vẻ này của anh rất ngốc, quả thực khiến người ta không biết nói gì mới được..."
Người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống bạch mã hoàng tử hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của mình.
Cô quan sát Hạ Triều Yến ngồi đối diện, mặc kệ là ăn mặc hay cử chỉ lời nói, kỳ thực anh ta đều rất phù hợp mẫu hình lý tưởng của Bạch Trân Trân.
Trước đây Bạch Trân Trân không có tâm tư tìm người yêu gì, nhưng trong lòng cô cũng không phải không nặn ra hình tượng người yêu có thể có trong tương lai cho mình.
Bạch Trân Trân chậc một tiếng, thả lỏng cơ thể, lười nhác ngồi dựa vào lưng ghế.
Cô âm u thở dài một hơi, giơ tay lên xoa mi tâm của mình: "Dễ hợp dễ tan không tốt sao? Để chúng ta lưu lại một ấn tượng tươi đẹp nhất cho đôi bên không tốt sao?"
Bạch Trân Trân vẫn mang dáng vẻ vô tội: “Anh hiểu lầm tôi rồi."
Hạ Triều Yến sắp bị bộ dạng này của Bạch Trân Trân tổn thương, anh ta đen mặt, dường như cuối cùng cũng không kiêm nén được cơn giận của mình.
“Anh như vậy thật sự khiến tôi rất khó xử..."
Cô thở hắt ra, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên sô pha, cả người bộc ra chán chường.
"Em nhất thiết phải tổn thương anh như vậy sao?"
Bạch Trân Trân thật sự không hiểu, Hạ Triều Yến một mực bám lấy mình làm gì.
Sắc mặt của Hạ Triều Yến vừa mới chuyển biến tốt, câu nói tiếp theo của Bạch Trân Trân liền theo tới.
"Tổn thương hay không, có phải anh quá èo uột rồi không? Tốt xấu cũng là đàn ông, Hương Giang lớn như vậy, anh không tìm được phụ nữ sao? Nhất quyết phải tìm tôi? Tôi đã nói tôi hết tình cảm với anh rồi, anh còn một mực bám dính lấy tôi."
Nói tới đây, Bạch Trân Trân thở dài thườn thượt, biểu cảm và ngữ khí đều bị sự bất lực lộ liễu của cô lấp đầy: "Anh nhìn xem dáng vẻ của tôi, rốt cuộc anh nhìn trúng tôi chỗ nào? Là điểm nào khiến anh cứ phải là tôi mới chịu, anh nói, tôi sửa, không được sao?"
Hạ Triều Yến: "..."
Anh ta tức giận tới sắp biến dạng gương mặt, rõ ràng một người rất tuấn tú, bởi vì quá đỗi giận dữ, ngược lại khiến gương mặt tuấn tú đó trông không đẹp lắm.
"Anh đừng tức giận thì hơn, vốn dĩ gương mặt đó rất đẹp, tức giận lên một cái, anh liền không đẹp nữa."
Hạ Triều Yến: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận