Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 984:

Chương 984:Chương 984:
Sau khi biết Ông Tấn Hoa suy nghĩ cái gì, Bạch Trân Trân có chút dở khóc dở cười, trên mặt cũng xuất hiện vài phân bất đắc dĩ.
"Anh suy nghĩ lung tung đâu đó? Anh cho rằng bùa chú là vạn năng sao? Cần đến bệnh viện thì vẫn phải đến bệnh viện, tôi thật sự không có yếu ớt như anh suy nghĩ đâu."
Bạch Trân Trân còn tưởng rằng Ông Tấn Hoa đang vì cái gì mà buồn bã, không nghĩ tới là bởi vì chuyện này, tâm tư tên này có hơi nặng nề quá rồi đó?
Cô cũng không cảm thấy đối phương bảo mình đến bệnh viện có cái gì không đúng, mặc dù bùa chú có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, đúng là khỏe lại cũng rất mau, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân đều cảm thấy, việc bùa chú làm phụ trợ, được, sử dụng dưới tình huống nguy cấp, nhưng dưới tình huống bình thường vẫn phải dùng phương thức phổ biến của đại chúng dùng mới được.
"Anh chớ suy nghĩ lung tung, tôi thật sự không sao, anh thế này tôi còn tưởng rằng tôi gặp phải chuyện lớn gì.
Bạch Trân Trân có chút buồn cười vỗ vỗ cánh tay của Ông Tấn Hoa, để anh không nên suy nghĩ nhiều.
Lá bùa cũng chỉ dùng ngay thời điểm khẩn cấp, Huyền Thuật Sư sẽ không ký thác hết thảy vào lá bùa, nên đến bệnh viện vẫn phải đến bệnh viện. Dù sao xem như vết thương bên ngoài có thể khép lại nhanh chóng, nhưng máu đã mất đi sẽ không lập tức trở về, vẫn phải tẩm bổ thêm mới được.
Ông Tấn Hoa thấy đến bây giờ Bạch Trân Trân vẫn không quên trấn an mình, trái tim anh không khỏi mềm nhữn.
"Tôi tìm tới phòng bệnh của Lâm Yến Bình rồi, hiện tại cô ấy đã tỉnh lại rồi, có điều người của đội đặc chiến đang tra hỏi, chúng ta cần chờ một lát mới có thể đến."
Tiếng cảm ơn này tới quá đột nhiên, Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, khó hiểu nhìn về phía đối phương, dường như không rõ vì sao anh lại nói cảm ơn.
Là cô quá trì độn sao? Sao không chạm được vào suy nghĩ của Ông Tấn Hoa?
Bạch Trân Trân: “...
Ông Tấn Hoa cũng không giải thích, chỉ mỉm cười nhìn Bạch Trân Trân.
Ngay lúc bầu không khí giữa hai người trở nên càng ngày càng kỳ lạ, Từ Phong tìm tới.
“Trân Trân, cám ơn cô.'
Bạch Trân Trân ngủ thiếp đi tựa đầu lên vai Ông Tấn Hoa, hô hấp đều đặn, cả người đều tỏa ra sự thả lỏng.
Bạch Trân Trân gật đầu ra vẻ mình đã hiểu, ba người bèn đến khu nghỉ ngơi chờ đợi.
Trước đó lúc ở quỷ quái không có quá nhiều cảm giác, sau khi đi ra, cảm giác buồn ngủ cuốn tới, Bạch Trân Trân ngáp một cái, muốn nâng tinh thần lên nhưng sức lực đã bị tiêu hao quá lớn nên không chống đỡ nổi, không bao lâu sau đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lâm Yến Bình là một người bình thường duy nhất cuốn vào quỷ quái, mặc dù khả năng cô ấy và quỷ quái có liên quan nhau cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng người của đội đặc chiến vẫn phải hỏi cô ấy một phen mới được.
Người đứng xem là Từ Phong đã có hơi sốt ruột rồi, nhưng hai người trong cuộc không nóng nảy. Từ Phong thấy cảnh này chậc lưỡi một cái, anh ấy dịch sang bên cạnh, để không gian lại cho hai người Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa.
Nói cũng lạ, rõ ràng bầu không khí giữa hai người này, ai sáng suốt vừa nhìn đã thấy là lạ, nhưng bọn họ cứ ì ạch không có bước qua hẳn tầm màng mỏng đó.
Ông Tấn Hoa nghiêng đầu nhìn về phía cô, không có quấy rầy Bạch Trân Trân, cứ thế yên lặng bồi bạn với cô.
Nhìn Ông Tấn Hoa trong lòng trong mắt đều chan chứa Bạch Trân Trân, Từ Phong không nhịn được, thấp giọng nói một câu.
Cứ chung đụng giống như thế này thật ra cũng rất tốt.
Còn nữa, hiện tại Bạch Trân Trân phải xử lý rất nhiêu chuyện, không có thời gian phân tâm xử lý chuyện tình cảm, việc này cô đã từng nói, Ông Tấn Hoa cũng bày tỏ mình sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Hiện tại giữa anh và Bạch Trân Trân nhiều lắm là trên tình bạn, tình yêu chưa đủ, Ông Tấn Hoa biết mình có tình cảm với Bạch Trân Trân, nhưng anh không thể xác định phần tình cảm này có đủ gắng sức khiến Bạch Trân Trân đồng ý làm bạn gái của anh hay không.
Ông Tấn Hoa lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Phong. Nhìn anh ấy, không biết vì sao mà ra vẻ tức giận bất bình, anh có chút bất đắc dĩ nói: "Vẫn chưa tới lúc."
Nếu như đã đưa ra hứa hẹn, anh sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Tấn Hoa, rốt cuộc cậu muốn nhịn tới khi nào mới ngỏ lời để Trân Trân làm bạn gái của cậu thế?”
Từ Phong: ”...'
Anh ấy nhìn không hiểu, hơn nữa cũng không thể hiểu, có điều nếu đối phương đã nói như vậy, anh ấy cũng không tiện nhúng tay nhiều.
Từ Phong quyết định ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận