Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 217:

Chương 217:Chương 217:
Những lời chú trên lá bùa màu vàng dùng chu sa viết người thường xem không hiểu, nhìn rất ra dáng.
Nhưng Bạch Trân Trân thấy rõ ràng, những bùa chú này chỉ là nhìn đáng sợ mà thôi, trên thực tế không có một chút xíu tác dụng đặc biệt nào, chỉ là để an lòng của mình thôi.
Nhớ lại hình ảnh nhiệt tình thân thiết của hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, bước chân của Bạch Trân Trân có chút nặng nề.
Hôm nay lúc đi sở cảnh sát, Bạch Trân Trân hỏi thăm tình hình tiến triển của án giết người với Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa nói, cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, đã có manh mối với việc hung thủ là ai rồi, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thể bắt về hung thủ quy án.
Mặc dù mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện, nhưng thật ra cách hôm Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai chết cũng chỉ mới qua bốn ngày.
Ánh mắt của Bạch Trân Trân tại dừng lại trên cửa nhà vợ chồng Lý Kim Thọ hồi lâu, bấy giờ mới dời ánh mắt đi.
Bạch Trân Trân lại đi về trước hai bước, lấy ra chìa khoá mở cửa nhà mình.
Hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai anh một lời em một câu hỏi thăm Bạch Trân Trân.
Cô thở dài một hơi, sau khi mở đèn, lười đi rửa mặt, ngã người vào ghế sa lon.
"Trân Trân, bản án của anh chị không gấp gáp, em không cần bận rộn như vậy, phải chăm sóc tốt sức khỏe của mình."
"Trân Trân, em có ở đâu không khỏe sao?"
Hai người giấy nhỏ lần lượt bay ra, nhìn thấy Bạch Trân Trân ngồi mệt nhoài ở trên ghế sa lon, người giấy nhỏ hiểu chuyện bay xuống dừng trên bờ vai của cô.
“Trân Trân, em không sao chứ?”
Lúc Trần Tiểu Sinh ở thì không có cảm giác gì, bây giờ anh ta không có ở đây, Bạch Trân Trân chợt cảm thấy trong phòng đã ít đi rất nhiều sức sống.
Lý Kim Thọ đứng ở bên bờ vai khác của Bạch Trân Trân, cũng khuyên lơn cô nghỉ ngơi đây đủ hơn, đừng khiến mình căng thẳng vậy.
"Trân Trân, em không cần khổ cực vậy, hai anh chị thế này thật ra cũng rất tốt..."
Vương Lệ Mai áp vào vai của Bạch Trân Trân, ấm giọng nói.
Sự vất vả của cô hai người đã nhìn nhận, không nói trước đó, chỉ nói hiện tại. Mấy ngày nay ban đêm Bạch Trân Trân gần như chưa từng ngủ được một giấc, hôm nào nghỉ ngơi sớm nhất cũng tới ba giờ nửa đêm rồi. Chỉ là hai người bọn họ hiện tại là quỷ, mặc dù ký sinh vào trên thân người giấy nhỏ có thể khiến cho bọn họ hoạt động tự do, thế nhưng những chuyện thân thể người giấy nhỏ có thể làm cũng có hạn, bọn họ hoàn toàn không có cách nào giúp được Bạch Trân Trân.
"Em đã hỏi cảnh sát phụ trách điều tra và giải quyết vụ án này của anh chị ở sở cảnh sát, bọn họ nói đã tra ra gương mặt, đoán chừng là qua mấy ngày nữa sẽ có thể lôi hung thủ ra công lý rồi."
"Em không sao, nghỉ một lát là em khỏe thôi." Nếu nói cô thật sự mệt nhọc vậy thì không có nói quá tới mức đó, chỉ là mấy ngày nay luôn làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, những chuyện thượng vàng hạ cám đều tụ chung lại, hiển nhiên là khiến cô cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Nghe hai người bọn họ thuyết phục, Bạch Trân Trân chậm rãi mở mắt, cô sờ vào Vương Lệ Mai, lại sờ vào Lý Kim Thọ, dịu giọng nói.
"Em ở sở cảnh sát đã thấy thi thể của hai anh chị, pháp y đã khâu lại hoàn chỉnh, kỹ thuật của họ tốt hơn em, khâu thi thể của anh chị khiến nó không nhìn ra dấu hiệu đã từng giải phẫu."
"Trời ạ, đã quen dáng vẻ cánh tay bắp chân nhỏ của anh, hiện tại nhìn anh thế này, em thực sự không quen."
Bạch Trân Trân sờ vào đầu hai người giấy nhỏ, lưu loát đẩy hai bọn họ thoát khỏi người người giấy nhỏ.
Hiện tại là buổi tối, dương khí không nặng nữa, đối với quỷ hồn thì hiển nhiên ban đêm dễ chịu hơn ban ngày nhiều.
Thật ra hiện tại đầu óc của Bạch Trân Trân còn hơi hỗn độn, có điều cô vẫn cố nén khó chịu, nói tất cả nên nói ra.
Vốn dĩ Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đều đã quen thân thể người giấy nhỏ, hiện tại bất thình lình dùng trạng thái linh hồn xuất hiện, hai người hơi có chút không quá quen. Bọn họ ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương một hồi, đột nhiên không nhịn được, cùng nhau bật cười.
"Hiềm nghi của chị Lệ Hoa cũng được rửa sạch, có điều tạm thời cảnh sát không có đưa thi thể của cô ta đến nhà tang lễ, làm như vậy cũng là vì làm tê liệt bàn tay đen chân chính phía sau bức màn, phòng ngừa kẻ đó chó cùng rứt giậu..."
"Ôi, chúng ta vẫn phải cảm ơn Trân Trân, nếu không có em ấy thì hiện tại còn không biết hai người chúng ta sẽ thành dáng vẻ gì đâu."
Sau khi hai người bọn họ nói chuyện líu ríu một hồi thì lại ngồi bên cạnh Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nhìn người này, lại nhìn người kia, cầm bàn tay mà bọn họ vươn tới.
"Sắp sửa tới thất đầu của anh chị rồi, hi vọng vào thất đầu của anh chị, có thể bắt hung thủ về quy án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận