Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 594:

Chương 594:Chương 594:
Trước đây có tà vật tồn tại, người nhà họ Vương vốn không nghĩ tới việc che đậy chứng cứ phạm tội của mình, dù sao thì lợi dụng những tà thuật đó có thể tạo ra ảo giác biến giả thành thật, khiến người ta không phân biệt rõ nơi này rốt cuộc có gì.
Cảm tri của con người bình thường rất dễ bị mê hoặc, sức mạnh của tà vật đó vô cùng cường đại, đủ để che mờ cảm tri của người bình thường, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hai năm trước Từ Phong từng dẫn người tới lại không kiểm tra ra gì.
Nhưng từ sau khi tà vật bị tiêu diệt, sự ảnh hưởng của sức mạnh tà vật với con người dĩ nhiên cũng tiêu tan theo, chân tướng bị che đậy dĩ nhiên sẽ bị phát hiện.
Người của khoa giám định chứng cứ tới đây, tuyệt đối có thể tìm ra đủ bằng chứng.
Bạch Trân Trân biết sau khi lấy được bằng chứng tuyệt đối, tốc độ xử án của cảnh sát có lẽ sẽ vô cùng nhanh, nhưng cô không ngờ tốc độ sẽ nhanh như vậy.
Lúc cô tới, phát hiện chuồng heo đã bị dỡ, trên đất đào một cái hố to, bên trong có rất nhiều tàn hài của con người.
Mớ xương trắng của con người chất đầy hố sâu, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy tê rân da đầu.
Sau khi Trân Tiểu Sinh nhìn thấy mớ xương cốt này, giống như bị kích thích, mắt đỏ lên, ôm mặt khóc hu hu.
Sức cắn của heo rất đáng sợ, hơn nữa là động vật ăn tạp, sau khi xương cốt máu thịt bị khuấy nát, hoàn toàn có thể ăn sạch sẽ, sẽ không thừa lại mớ xương này.
Sau khi phát hiện xương cốt, trạng thái của các cảnh sát liền không đúng, chỉ cần đứng ở đây, cho dù không làm gì, họ đều sẽ khóc hu hu không ngừng.
Ngoài Từ Phong và Ông Tấn Hoa, tất cả mọi người đều trúng chiêu, Ông Tấn Hoa dùng bùa Bạch Trân Trân cho, nhưng vẫn không có ích gì, cho nên dưới sự bất lực, họ chỉ có thể đi tìm Bạch Trân Trân tới giúp.
Hơn nữa cho dù sau khi khôi phục, những người này cũng sẽ trở nên rất thê lương, làm chuyện gì cũng uể oải, cả người giống như mất đi toàn bộ hi vọng với cuộc sống.
Sau khi rời khỏi hiện trường, tuy sẽ dừng tiếng khóc, nhưng trạng thái tinh thân trông vẫn không tốt lắm, phải rất lâu mới có thể khôi phục.
Bạch Trân Trân nhìn xương cốt dày đặc trong hố, phát hiện mớ xương cốt này đã có tuổi đời rồi, chắc chúng không phải là xương của người chết gần đây.
Anh ta vừa khóc vừa nói: "Sư phụ, tôi cũng không muốn khóc, nhưng không biết vì sao, tôi lại không khống chế được, họ thực sự quá thảm..."
"Họ đều bị sát khí hình thành từ những thi cốt này ảnh hưởng, tôi hóa trừ sát khí sẽ không sao nữa."
Không thể không nói là sau khi tà vật ám lên con người, trí tuệ dường như cũng tăng lên rất nhiều, chúng xây dựng chuông heo trên mớ xương của người bị hại, oán khí mới đè ép oán khí cũ, khiến người ta không phát hiện được manh mối.
Trước đây Bạch Trân Trân không chú ý tới bên dưới, cũng là vì nguyên nhân này.
Bạch Trân Trân đoán đây có lẽ là những người tà vật giết trước đó.
Những tàn hài xương trắng này là thứ duy nhất họ lưu lại, nhưng bởi vì chôn sâu dưới đất, oán khí không tan, đã hóa thành sát khí, nếu không tiêu trừ những sát khí này, thời gian dài, sớm muộn sẽ trở thành tai họa.
Trình độ của cô không cao, năng lực có hạn, chuyện có thể làm cũng chẳng qua là chuyện trong năng lực mà thôi, còn nhiều hơn, Bạch Trân Trân bất lực, không thể làm nhiều hơn cho họ.
Người chết ở đây tên gì họ gì, tới từ đâu, có câu chuyện như thế nào...
Bạch Trân Trân giải thích, nói với họ hóa trừ sát khí sẽ không sao nữa, nhưng cô cũng nói, nếu hóa trừ sát khí, những tàn hài này sẽ không lưu lại.
Nhưng sát khí ám lên thi cốt của họ, nếu hóa trừ sát khí, thi cốt của họ cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Nếu không lưu lại thi cốt, có ai có thể chứng minh họ từng tồn tại chứ?
“Thật sự không có cách khác sao?”
Từ Phong mấp môi, cũng giống Trần Tiểu Sinh, hỏi ra câu hỏi tương tự.
Anh ta vừa khóc vừa nói, thương thay cảnh ngộ của những người này, ít nhất muốn để họ lưu lại chút thi cốt, chứng minh họ từng tồn tại.
Họ đã rất thảm rồi, không biết tới từ đâu, cũng không biết đi đâu, thi thể của họ đã hóa thành xương trắng, với trình độ kỹ thuật khoa học hiện tại, rất khó tìm ra thân phận của họ.
Trần Tiểu Sinh lộ vẻ không nỡ: "Sư phụ, không có cách khác sao? Ít nhất để họ an nghỉ..."
Suy nghĩ của hai người này đều đồng nhất, họ không nhẫn tâm, nghĩ có phải Bạch Trân Trân có cách có thể giữ lại chút dấu vết hay không.
Nhưng Ông Tấn Hoa lại rất khác với họ, những người khác đều đang chú ý những hài cốt đó, chỉ có anh chú ý Bạch Trân Trân.
Đích thân hóa trừ sát khí, đồng nghĩa với tận tay chặt đứt dấu vết họ lưu lại trên thế giới này, đối với Bạch Trân Trân mà nói, có lẽ áp lực tâm lý của cô vô cùng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận