Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 721:

Chương 721:Chương 721:
"Mày!!!"
Vốn dĩ Trịnh Hạo Dương cũng không phải là người có tính tình tốt, đối mặt với khiêu khích liên tiếp của Bạch Trân Trân, Trịnh Hạo Dương xoay người lên, giơ nắm đấm lên nhắm ngay mặt Bạch Trân Trân mà đấm.
Lúc này trong mắt ông ấy, Bạch Trân Trân không phải là cô gái xinh đẹp, mà là một kẻ thù ra tay đắc tội ông ấy, phải bị ông ấy xử lý.
Có điều đáng tiếc là, hiển nhiên ông ấy đã đánh giá cao lực chiến đấu của mình và đánh giá thấp thực lực của Bạch Trân Trân, ông ấy giơ nắm đấm đấm tới nhưng phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, nhấc chân lập tức nhằm ngay giữa hai chân ông ấy.
Nhưng hễ là đàn ông, nơi yếu ớt nhất trên người gần như đều giống nhau, với sức mạnh của Bạch Trân Trân, một đá này vừa đá xuống, lập tức khiến cho đối phương tước vũ khí đầu hàng.
Trịnh Hạo Dương kêu thảm thiết thê lương, còn Bạch Trân Trân không định buông tha ông ấy, cô đã giơ chân lên, đạp về phía mặt Trịnh Hạo Dương. Trịnh Hạo Dương hoàn toàn không kịp trốn tránh, mặt lập tức bị đánh một cái, bị Bạch Trân Trân đạp bay ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang "binh" thật lớn, Trịnh Hạo Dương nặng nề ngã ở trên mặt bàn, thân thể của ông ấy đập xuyên cái bàn, sau đó rơi xuống trong bột phấn của gỗ vụn. Ông ấy đau đến kêu lên thảm thiết, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân giống như đang nhìn kẻ thù sống còn nào đó.
Nếu như hiện tại ông ấy có năng lực, Bạch Trân Trân không hề nghi ngờ, lão ta nhất định sẽ dùng dao đâm mình. Chẳng qua đáng tiếc là, Bạch Trân Trân sẽ không cho ông ấy cơ hội này, cô cất bước đi tới, trước lúc Trịnh Hạo Dương xoay người, nắm đấm như mưa rơi đấm xuống mặt ông ấy.
Bạch Trân Trân nhướng mày: "Thật?"
Lúc này Trịnh Hạo Dương đã không còn đằng đẳng sát khí giống như vừa rồi, mặc dù sưng mặt sưng mũi trông rất chật vật, có điều tính tình của ông ấy dường như đã dễ tính hơn trước đó rất nhiều.
Vừa rồi Bạch Trân Trân mới vừa đánh người ta tan nát một trận, nhưng lúc đứng trước mặt người bị hại là ông ấy, Bạch Trân Trân lại thể hiện bình thản ung dung, cô mỉm cười nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng nói: "Cho nên, tôi hiện tại nên xưng hô với chú thế nào?"
Trịnh Hạo Dương nhìn bàn tay Bạch Trân Trân đưa tới, nhớ lại vừa rồi chính là cái tay này đánh cho ông ấy không ngóc đầu lên được, nằm cuộn người trên mặt đất không nhúc nhích, ông ấy không nhịn được rùng mình một cái, bên trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân tràn ngập vẻ hoảng sợ. Có điều cuối cùng ông ấy vẫn giơ tay lên, nhờ sự giúp đỡ của Bạch Trân Trân mà đứng lên.
Bạch Trân Trân đứng ở một bên, nhìn chằm chằm nằm Trịnh Hạo Dương trên đất một lúc lâu, sau đó vươn tay với ông ấy: "Tôi kéo chú."
Khóe miệng Trịnh Hạo Dương nhẹ cong, nhưng chỉ một động tác nhỏ đó lại kéo vết thương trên mặt ông ấy, Trịnh Hạo Dương đau tới mức khóe miệng giật giật, run giọng nói: "Cô gọi tôi là gì cũng được."
Lúc Bạch Trân Trân đánh người gân như đã vào trạng thái không buồn nói lời hung ác. Đánh người, chỉ cần đánh thẳng tay, không cần chỉ cào cấu như mèo cào. Cô ra tay càng ngày càng hung ác, tiếng kêu của Trịnh Hạo Dương cũng càng ngày càng yếu ớt. Không biết đánh bao nhiêu lâu, mặt mũi Trịnh Hạo Dương đã bầm dập, đã không thấy rõ dáng vẻ ban đầu nữa. Còn Bạch Trân Trân buông ông ấy ra, nho nhã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trịnh Hạo Dương.
Bạch Trân Trân hô cái tên Từ Kiều này với Trịnh Hạo Dương, người đàn ông sưng mặt sưng mũi đối diện chẳng những không phản bác, trên mặt còn xuất hiện vẻ hoài niệm rõ rệt.
Bạch Trân Trân khẽ cười một tiếng, xem như đối phương đang khen mình.
"Từ Kiều, mặc dù tôi đã có suy đoán đại khái, có điều vẫn không thể chắp vá chân tướng sự việc lại, con người của tôi không thích động não, cũng lười đi tìm kiếm, vẫn là tự dì giải thích cho tôi đi."
Trịnh Hạo Dương nhìn cô, cười khổ một tiếng nói: "Đây chẳng lẽ còn có giả sao? Tôi biết cô đã biết rồi, tôi có thể nhìn ra."
Từ lâu vào lần đầu tiên Bạch Trân Trân nhìn thấy Trịnh Hạo Dương, đã phát hiện linh hồn người này và thân thể không tương xứng. Trong cơ thể của ông ấy có hai linh hồn. Một mạnh mẽ, một suy yếu, linh hồn mạnh mẽ đó có lẽ là thuộc vê Trịnh Hạo Dương chân chính, còn linh hồn suy yếu kia chính là người vợ vứt chồng bỏ con trong miệng Trịnh Hạo Dương.
Bạch Trân Trân biết lắng nghe nói: "Nếu như dì muốn nghe, tôi có thể luôn gọi dì là Từ Kiều, có điều tôi cảm thấy có lẽ dì cũng không nghe được bao lâu nữa."
Giống như Bạch Trân Trân nói trước đó, linh hồn của con người và thân thể là một bộ, chỉ có linh hồn nguyên gốc mới là thích hợp cho thân thể người đó nhất. Bất kể là mượn xác hoàn hồn, hay là linh hồn xâm lấn, thân thể và linh hồn nhất định sẽ xuất hiện tình huống cảm thấy khó chịu.
"Đã rất lâu rất lâu không có ai gọi cái tên này của tôi nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận