Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 599:

Chương 599:Chương 599:
Chuyện này lúc chiều Cầu Quốc Hoa cũng đã nói một lần rồi, lần đó Bạch Trân Trân đã từ chối thẳng thừng Cầu Quốc Hoa.
Cô đang nghỉ phép, xem như Thiên Vương Lão Tử tới cũng không thể làm gián đoạn việc cô nghỉ ngơi, rõ ràng đã nói rất rõ ràng rồi nhưng Cầu Quốc Hoa lại như thể lựa chọn xem nhẹ điểm này, cứ mãi dùng hình thức tự ngược để bức bách Bạch Trân Trân, điều này khiến cô rất khó chịu.
"Không phải chứ chú Cầu, chú đã bao nhiêu tuổi rồi, chú sẽ không phải cho là mình cố ý biến mình thành dáng vẻ đáng thương là tôi sẽ mềm lòng chứ?"
Cầu Quốc Hoa: '..."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Sao chú ngây thơ thế? Nếu buổi tối hôm nay tôi không trở lại, sẽ chẳng phải là chú phải ở bên ngoài chờ một đêm à?"
"Thi thể đó rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến chú coi trọng như vậy? Chú không xử lý được thì tiếp tên đó làm gì? Trước đó có phải tôi đã nói với chú rồi, đừng làm chuyện tiền trảm hậu tấu này nữa đúng không?”
Bạch Trân Trân rất phục Cầu Quốc Hoa, mỗi một lân đều miệng đồng ý "được, được", kết quả lật mặt là quên đi, lần tiếp theo vẫn làm theo ý mình.
Không có bản lĩnh còn nhảy nhót ở đây, quả thực khiến người ta cảm thấy nổi giận.
Nhất là sửa chữa loại thi thể tổn hại nghiêm trọng này, Bạch Trân Trân luôn luôn có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, mượn dùng các loại công cụ, sửa chữa thi thể giống như lúc ban đầu.
Cầu Quốc Hoa nói tổn hại của thi thể kia đặc biệt nghiêm trọng, mấy người Cổ Anh Hùng đều không am hiểu sửa chữa dạng thi thể này, chỉ có Bạch Trân Trân có thể khôi phục dáng vẻ của thi thể như lúc ban đầu, cho nên ông đã rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm đến Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân là tháng năm trung tuần nghỉ, hiện tại đã là đầu tháng sáu rồi, cho cô thêm bảy ngày nghỉ, thế thì chẳng khác nào cô sẽ được nghỉ đến cuối tháng sáu.
"Được, như vậy đi, nếu cô giúp tôi chuyện này, tôi cho cô thêm bảy ngày nghỉ, cô thấy thế nào?"
Thấy Bạch Trân Trân vẫn không lay chuyển, dáng vẻ trông rất khó chơi, Câu Quốc Hoa cắn răng, tâm đủ ác, lại đưa ra một điều kiện.
Thật ra Cầu Quốc Hoa không nỡ để Bạch Trân Trân nghỉ ngơi, dù sao cô có thể được xem là một con mèo chiêu tài của nhà tang lễ, kỹ thuật của cô không phải là trưng cho đẹp, mặc dù Bạch Trân Trân vẫn hào phóng dạy mấy nhập liệm sư khác, nhưng kỹ thuật của bọn họ vẫn so ra kém Bạch Trân Trân.
Cầu Quốc Hoa ấm ức nhìn Bạch Trân Trân: "Trân Trân, không phải tôi là vì bó tay chịu trói sao? Chỉ cần là tôi có biện pháp, cũng sẽ không tới tìm cô..."
Xem ra đây cũng là một thi thể có lai lịch, bối cảnh gia đình của người này có lẽ cực kỳ thâm sâu, nếu không có lẽ Câu Quốc Hoa sẽ không nói như vậy.
"Trân Trân, tôi biết tôi không nên quấy rây cô nghỉ ngơi, nhưng thi thể lần này thật sự rất quan trọng với chúng ta, người ta là nghe danh tiếng của cô mà tới, nếu cô không sửa chữa, chúng ta sẽ chọc một phiền toái lớn ở trên..."
Bạch Trân Trân: "...'
Tay nghề này của cô chỉ trong thời gian ngắn sẽ không có ai có thể thay thế, cho nên Cầu Quốc Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể đi cầu trợ cô. Cầu Quốc Hoa ngượng ngùng sờ cái mũi, có chút ngại ngùng nói: 'À thì... Trân Trân, tôi không phải cố ý, cô cũng biết tính cách của tôi, con người tôi hễ mở miệng là không tém lại được..."
Trong lòng Bạch Trân Trân hiểu rõ: "Chú lại vỗ ngực bảo đảm với người ta."
Nếu không phải như thế, có lẽ Câu Quốc Hoa sẽ không chột dạ như thế.
Bạch Trân Trân mở trừng một đôi mắt cá chết nhìn Câu Quốc Hoa, đối phương trong ánh nhìn chăm chú của cô có chút không được tự nhiên lắm, tránh đi.
Cũng không phải Cầu Quốc Hoa cố ý, con người ông miệng không giữ cửa, sau khi có được tướng tài đắc lực như Bạch Trân Trân, ông lại càng đắc ý.
Trân Tiểu Sinh là một người mềm lòng, anh ta nhìn Cầu Quốc Hoa một cái, thấy ông đáng thương tới vậy, đôi mắt anh ta nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong mắt cũng toát ra vẻ khẩn cầu.
Ông đã hứa lời hứa không ít trọng lượng, cho Bạch Trân Trân thêm một tuần nghỉ, lại hứa hẹn cho cô một phong bì dày, còn cam đoan sau này mình không còn tự tiện quyết định.
Hai tay của ông chắp trước ngực, tội nghiệp nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, đây là lần cuối cùng, sẽ không còn lần tiếp theo, cô nhìn tôi thành tâm thành ý nhận lỗi như thế, tha thứ cho tôi có được hay không?”
Sau năm lần bảy lượt, sao mà không xảy ra vấn đề được.
Người lớn tuổi như vậy, tỏ vẻ đáng thương tới thế, nhìn quả thực rất đáng thương.
Có tấm biển Bạch Trân Trân này được treo lên, không ít người mộ danh mà đến, Cầu Quốc Hoa càng thêm đắc ý...
"Sư phụ, tôi thấy chú ấy đã biết mình sai... Hay là, sư phụ đồng ý với chú ấy đi?"
Cầu Quốc Hoa thấy Trần Tiểu Sinh giúp mình nói chuyện, sinh lòng cảm kích, sau đó hào phóng hứa hẹn cho thêm Trần Tiểu Sinh bảy ngày nghỉ.
Bạch Trân Trân: "...'
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận