Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 192:

Chương 192:Chương 192:
Hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong thay nhau ra trận, vẫn không thuyết phục được Tống Nhã Lan, rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầu trợ Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "...'
Cô cảm thấy mình tựa như là một người bị oan rất lớn, chính bản thân Tống Nhã Lan không thể quay về thân thể, cô ấy đã không thèm rồi, người bên ngoài còn có thể lo giùm được sao?
Nhưng vụ án này nhất định phải phá, Lý Hằng Thiên cũng gây áp lực cho bên sở cảnh sát, và nếu Bạch Trân Trân biết rồi thì đương nhiên sẽ tuyệt đối không để hung thủ giết người ung dung ngoài vòng pháp luật.
Giết người chính là Châu Mẫn Du, chứ không phải Tống Nhã Lan, bọn họ nhất định phải bắt hung thủ thật sự về quy án.
Căn cứ theo ghi chép trong sách, sau khi đổi hồn, trong vòng một năm linh hồn mới có thể thâm nhập vào trong thân thể mới, bởi vì ràng buộc đặc thù giữa thân thể và linh hồn nên thân thể trước không thể vứt bỏ. Cho nên hiện tại có lẽ là Châu Mẫn Du đang trong trạng thái chết giả, nếu như tìm được thân thể của cô ta kịp thời thì vẫn có thể đổi hai người lại.
Tống Nhã Lan vì một người đàn ông muốn chết muốn sống, mặc kệ tất cả mọi thứ, cô ấy có thể không quan tâm sống chết của mình, nhưng cũng không thể ngay cả cha mẹ cũng vứt bỏ mặc kệ chứ?
Nhưng mà Bạch Trân Trân vẫn đánh giá thấp trình độ mụ đầu của kẻ yêu đương mù quáng, dù là cô dẫn Tống Nhã Lan tới trước mắt cha mẹ thương yêu cô ấy nhất thì khi đối diện với sự khóc lóc van xin của cha mẹ, Tống Nhã Lan vẫn kiên trì không muốn trở về về thân thể của mình.
Thế nhưng Tống Nhã Lan đã nghĩ như thế nào?
Tống Nhã Lan bụm mặt khóc hu hu hu, hoàn toàn không dám nhìn cha mẹ của mình, bởi vì cô ấy sợ khi nhìn rồi cô ấy sẽ áy náy, đau khổ, dao động ý muốn tuẫn tình của cô ấy.
Dư Thu Hồng hoàn toàn không thể hiểu nổi ý nghĩ của Tống Nhã Lan.
Dư Thu Hồng nghe con gái của mình nói vậy, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, bà ấy đau khổ nói: "Chẳng lẽ trong lòng của con chỉ có một mình Lý Gia Vận sao? Cậu ta phản bội con, nếu như không phải là anh ta thì sao con có thể biến thành thế này?"
Lý Gia Vận đã chết, cô yêu Lý Gia Vận nhiều năm như vậy, anh ta là người quan trọng hơn cả tính mạng của mình, dù là anh ta đã làm sai hại cô ấy thành thế này, nhưng Tống Nhã Lan vẫn không nỡ trách cứ anh 1a.
Cô ấy đã trở thành dáng vẻ như hiện tại, tất cả đều là bởi vì Lý Gia Vận, Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân đã nói, sở dĩ cô ấy bị cô hôn dã quỷ chiếm cứ thân thể, sự góp phần của Lý Gia Vận là cực kỳ trọng yếu.
"Cha, mẹ, Gia Vận đã chết, anh ấy không có ở đây, con cũng không thể sống ở thế giới không có Gia Vận ở đây, anh ấy chết, con cũng không sống được..."
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Tống Nhã Lan tận mắt thấy Lý Gia Vận và một người không phải cô ấy hằng đêm sênh ca, cái sừng mọc trên đầu cô ấy đã lâu nhưng cô ấy không thèm để ý chút nào sao?
Bạch Trân Trân không nhìn nổi nữa, không nhịn được nói: "Lý Gia Vận biết rất rõ ràng linh hồn trong thân thể của cô đã thay đổi, nhưng vẫn hằng đêm sênh ca với cô, nhưng cô chẳng hề thấy ghê tởm sao?"
Đây cũng là điều Bạch Trân Trân không thể hiểu được, nếu đối phương đáng giá đi, yêu đương mù quáng thì cứ yêu đương mù quáng.
Dù là Dư Thu Hồng và Tống Chí Viễn khóc lóc van xin cô ấy, để cô ấy phối hợp với bọn họ, để trở vê trong thân thể của chính cô ấy, Tống Nhã Lan cũng không bằng lòng.
Bạch Trân Trân bị chặn họng, cô nghiêng đầu đi, nghiêm túc nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, chi bằng chúng ta nên nghĩ biện pháp khác đi, con đường này cô ấy không thông suốt được."
Bạch Trân Trân không hiểu, nhưng rất chấn động, đầu óc đã hơi không kịp phản ứng.
Đây là mụ đầu cỡ nào? Tự mình tẩy não và tự mình khuất phục đã đến trình độ loài người không thể với tới rồi, mạch suy nghĩ của cô ấy quả thực không có kẽ hở, loài người còn có thể nói cái gì thêm?
Tống Nhã Lan lau nước mắt, nở một nụ cười đau khổ nhưng cũng vui vẻ: "Anh ấy vẫn yêu tôi, mặc dù linh hồn không phải tôi, nhưng thân thể vẫn là của tôi."
Vốn cho là Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng có thể làm thức tỉnh chút ít ý chí khao khát được sống của Tống Nhã Lan, ai có thể ngờ đầu sắt của cô ấy nặng tới mức này.
"Trưởng khoa Ông, tôi đã nói với anh rồi, cô ấy đã mù quáng tới độ không cứu nổi, người ta hiện tại tự nhận là mình đang vì yêu mà tuẫn tình, nhưng tôi không có bản lãnh lớn tới mức có thể giúp đỡ một con quỷ chính mình cũng không thèm cứu mình."
Cha mẹ, con cái, bạn bè, tất cả loại tình cảm khi ở trước mặt tình yêu đều bị gạt đi.
Loại sinh vật yêu đương mù quáng này là loài người bình thường không thể nào hiểu được.
Trước đó lúc Ông Tấn Hoa nói đến tìm vợ chồng nhà họ Tống, Bạch Trân Trân đã không đồng ý, nhưng sau khi được Ông Tấn Hoa thuyết phục, cô vẫn đi theo. Nhưng cô tới thì đã tới, thế nhưng không trông mong vào kết quả là bao.
Tình yêu của Tống Nhã Lan đã không còn, cô ấy có thể bỏ xuống mọi thứ, chết theo tình yêu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận