Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 289:

Chương 289:Chương 289:
Bởi vì sợ tiếng kêu lại dẫn Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng tới, Trân Tiểu Sinh không dám gây nên tiếng động nào, anh ta nuốt xuống tất cả tiếng thét chói tai, thân thể mập mạp nặng nề rơi xuống mặt đất, sau đó cả người cứ thế thuận theo đường lát đá lăn xuống nhanh như chớp.
"Trân Trân, cẩn thận! Có trái bóng lăn xuống!"
Đám người Bạch Trân Trân đang tiến về phía nghĩa trang, lúc đi đến nửa đường thì thấy một quả bóng, à bậy, một người từ phía trên lăn xuống.
Đỗ Văn Khiết tay mắt lanh lẹ kéo Bạch Trân Trân một cái, phòng ngừa cô bị người đột nhiên lăn xuống đụng vào.
"Tiểu sinh?"
Bạch Trân Trân thông qua quần áo nhận ra thân phận của đối phương, cô không né tránh, ngược lại nghênh đón đỡ lấy, chặn lại Trần Tiểu Sinh từ phía trên lăn xuống. Cũng may sức lực của Bạch Trân Trân mạnh hơn người bình thường một chút, sườn dốc này cũng không quá dốc nên cô mới không bị Trần Tiểu Sinh chấn bay ra ngoài. Có điều dù là thế này, Bạch Trân Trân vẫn bị đâm vào người khá mạnh, sau khi cô rên khẽ một tiếng, hít sâu vài hơi, lúc này mới dân dân hòa hoãn lại.
"Tiểu Sinh, anh sao vậy?"
Bạch Trân Trân lật người Trần Tiểu Sinh lại, khi thấy gương mặt sưng đỏ biến dạng của anh ta thì Bạch Trân Trân lập tức cuống quýt.
Trần Tiểu Sinh đã chết?
Nhìn thấy đồ đệ mình bị người ta hại tới mức người không ra người này, sao Bạch Trân Trân có thể không sốt ruột?
Cổ họng của anh ta rất khàn, câu nói này sau khi nói ra đã hao phí toàn bộ sức lực của anh ta, sau khi nói xong câu đó, Trần Tiểu Sinh đã hôn mê bất tỉnh.
Trân Tiểu Sinh cho là mình xuất hiện ảo giác, anh ta theo bản năng mở miệng nói: "Sư phụ, đi mau, những người kia muốn bắt sư phụ, sư phụ đi nhanh lên đi..."
Sau khi Trần Tiểu Sinh lăn xuống, đầu đã hơi đờ đẫn, trong lúc mơ mơ màng màng, anh ta nghe thấy giọng của Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân bị Trân Tiểu Sinh thế này hù dọa, còn tưởng rằng anh ta không còn thở nữa, đầu óc lập tức trống rỗng.
Bất kể nói thế nào, Trần Tiểu Sinh cũng là đồ đệ của cô, một tháng này, giữa hai người cũng nảy sinh tình nghĩa sư đồ thắm thiết.
Lời Hách Cầm Vận nói đã lôi cảm xúc của Bạch Trân Trân trở lại quỹ đạo, cô hít sâu một hơi, sắc mặt đã trở lại bình thường.
Vẫn là Hách Cầm Vận ở một bên nhìn ra điều lạ, cô ta kiểm tra sơ tình huống của Trần Tiểu Sinh, vỗ dán một lá bùa sau ót của anh ta.
"Trân Trân, anh ta không sao, chỉ là đau sốc hông mà ngất đi, cô đừng căng thẳng, anh ta không sao hết."
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, có làm sao cũng không thể đè ép nổi nữa, Bạch Trân Trân hoảng tới mức bàn tay đã hơi run run. Trân Tiểu Sinh chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt.
Bùa trị liệu dán trên trán của Trân Tiểu Sinh, rất nhanh đã có tác dụng, lá bùa vốn dĩ là màu vàng đã chậm rãi mất đi màu sắc vốn có, chờ đến khi hoàn toàn thành màu xám trắng thì vết sưng đỏ trên mặt của Trần Tiểu Sinh cũng đã biến mất không ít.
Trần Tiểu Sinh trong cơn hôn mê cũng cảm thấy trên mặt đang có từng đợt ấm áp lan tỏa, anh ta kêu lên những tiếng hừ hừ thoải mái, sau đó chậm rãi mở mắt. Lại sau đó, anh ta đã thấy Bạch Trân Trân.
Bùa của Hách Cầm Vận còn có một số đang đặt trong túi chống nước, bởi vậy đã tránh được cơn mưa thâm độc vừa nãy, tấm bùa này là bùa trị liệu, có hiệu quả với trị liệu ngoại thương, cô ta vẽ rất nhiều, dùng một tấm cũng không thấy lãng phí.
Không phải chứ, anh ta đã bị người ta đánh cho xuất hiện ảo giác sao? Nếu không tại sao lại nhìn thấy sư phụ của mình ở chỗ này?
Trước đó tính tình Bạch Trân Trân rất tốt, mấy người Kỳ Lỗi còn tưởng là Bạch Trân Trân là người có tính tình tốt, kết quả hiện tại bọn họ đã thấy Bạch Trân Trân bật hết hỏa lực, mắng cho Trần Tiểu Sinh vuốt mặt không kịp.
Trần Tiểu Sinh "à" một tiếng, vội vã ngồi dậy: "Không phải chứ... Sư phụ, sao sư phụ lại tới đây?"
Cô đứng lên trước, sau đó nhìn thoáng qua Trần Tiểu Sinh vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lạnh như băng nói: "Anh vẫn chưa chịu dậy?"
Nhìn Trần Tiểu Sinh mặt mũi chỉ toàn sự ngạc nhiên, vẻ mặt Bạch Trân Trân xuất hiện sự ghét bỏ.
Bạch Trân Trân trừng mắt với Trân Tiểu Sinh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao tôi lại tới đây? Anh nghĩ sao tôi lại tới đây? Hôm qua tôi nói với anh thế nào, anh xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai đúng không? Tôi không cho anh đến, anh vẫn cú đến, như thế rất tốt, anh bị nhốt ở chỗ này, còn cần tôi đi cứu người!"
Sư phụ anh ta nên xuất hiện ở đây ngay lúc này sao?
Rõ ràng Trần Tiểu Sinh lớn hơn Bạch Trân Trân mười mấy tuổi, nhưng bây giờ anh ta như một đứa bé trai phạm sai, đầu gục xuống rất thấp, nửa câu cũng không dám nói.
Đợi đến khi mắng đủ rồi, cuối cùng Bạch Trân Trân đã tỉnh táo lại, cô xoa xoa mi tâm, mở miệng nói: "Kể lại những việc đã xảy ra sau khi anh tới, đừng giấu giếm bất kỳ điều gì."
Trần Tiểu Sinh "hả" một tiếng, hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc vừa mới bị mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Bạch Trân Trân, thân thể của anh ta run rẩy, vội vàng mở miệng nói.
Anh ta đã nói sạch sành sanh từ đầu chí cuối những chuyện đã xảy ra.
"Sư phụ, sư phụ đi nhanh lên đi, những người kia là nhằm vào sư phụ, bọn họ từ đầu đến cuối cũng đều là vì sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận