Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 95:

Chương 95:Chương 95:
Vương Kim Phát nhìn bóng lưng Bạch Trân Trân rời đi, cười khẽ một tiếng, quay người rời đi, nếu không nhìn chính diện anh ta, dáng vẻ đó của anh ta còn có chút yểu điệu lả lơi.
Khi Trân Tiểu Sinh từ trong văn phòng đi ra, trực tiếp đụng mặt với Vương Kim Phát, nhìn Vương Kim Phát nháy mắt với mình, lông mao toàn thân Trân Tiểu Sinh dựng lên hết.
Cậu đừng qua đây!
Anh ta quay về văn phòng nhanh như chớp, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Vương Kim Phát: ”...'
Anh ta cười phụt một tiếng, tiếng cười như chuông bạc xuyên qua tấm cửa mỏng, bá đạo truyền vào tai của Trần Tiểu Sinh.
Sắc mặt của Trần Tiểu Sinh đen giống như đít nồi, thân thể mập mạp không khống chế được run lên.
Vương Kim Phát này bị bệnh sao? Một tên đàn ông cười cái gì mà cười? Cười hi hi hi hi, anh ta biến thái à.
Anh ta kể hết tình huống vừa nãy cho Bạch Trân Trân nghe, nhăn nhó lên tiếng: "Sư phụ, có phải Vương Kim Phát đó bị hâm không?”
Trong hành lang yên ắng, Vương Kim Phát đã sớm mất dạng rồi, lúc này Trần Tiểu Sinh mới thở phào, sau đó vội vã đến phòng xử lý di thể.
Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Sinh một cái: "Tiểu Sinh, sao bây giờ chú mới tới?"
Trần Tiểu Sinh rất nhanh cũng khử trùng thay đồ, tới bên cạnh Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đã thay đồ xong, đang quan sát thi thể của Kiều An Na, cân nhắc bắt tay từ chỗ nào.
Trân Tiểu Sinh thành thật trả lời: 'Gặp phải Vương Kim Phát, tôi bị cậu ta dọa sợ, không dám ra ngoài..."
Trân Tiểu Sinh không dám ra ngoài, mãi tới khi động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biến mất, anh ta mới run rẩy từ trong văn phòng đi ra.
Bạch Trân Trân: “...
Tất cả còn phải nói từ thôn Ngu Cốc.
Lần đó, sau khi hai người từ thôn Ngu Cốc trở về, Trần Tiểu Sinh chân trước đưa Bạch Trân Trân vào cửa nhà, chân sau liên quỳ phập xuống trước mặt Bạch Trân Trân, cầu xin cô nhận mình làm đồ đệ.
Đúng vậy, không sai, Trần Tiểu Sinh bây giờ là đồ đệ của Bạch Trân Trân, là kiểu đồ đệ uống trà bái sư.
Sau khi Trần Tiểu Sinh bị từ chối, lại vẫn không chết tâm, sau ba ngày, cô gặp được Trần Tiểu Sinh ở nhà tang lễ, không biết người này làm sao tạo được quan hệ với Cầu Quốc hoa, khóc lóc van nài vào nhà tang lễ, trở thành trợ thủ của Bạch Trân Trân.
"Sư môn chúng tôi truyên nữ không truyền nam, giới tính của chú không phù hợp, tôi không thể nhận chú làm đồ đệ."
Đùa gì vậy, bản thân cô còn có hơi không nắm rõ năng lực này của cô từ đâu mà có, mọi thứ đều dựa vào cô tự học thành tài, dò dẫm đi về trước, cô nhận đồ đệ? Đó không phải là làm bừa sao?
Cô cạn lời với loạt thao tác này của Trần Tiểu Sinh, quả quyết từ chối anh ta.
"Cô Bạch, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không học được thủ nghệ bắt quỷ của cô, nhưng tôi có thể theo cô học thủ nghệ hóa trang cho thi thể, tính ra, cô vẫn có thể làm sư phụ của tôi."
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của Bạch Trân Trân là Trần Tiểu Sinh thế mà thật sự trụ lại được.
Dù sao thì làm Nhập Liệm Sư không phải mỗi ngày ngồi văn phòng là được, cần đối mặt với muôn hình vạn trạng thi thể.
Cho dù là ở Hương Giang, người trong ngành Nhập Liệm Sư này vẫn không nhiều lắm, có thể nhiều thêm một người cũng tốt, nhưng gan của tên Trần Tiểu Sinh này không được to lắm, đoán chừng ngay cả kỳ thực tập cũng không qua nổi, sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Bạch Trân Trân không tỏ rõ ý kiến với việc này.
Cô không cảm thấy Trần Tiểu Sinh có thể kiên trì được.
Kiểu chiến thuật vòng vèo này được anh ta dùng rất tinh tường, dù sao Trần Tiểu Sinh giống như ỷ lại vào Bạch Trân Trân, nhất định muốn làm đồ đệ của cô.
"Cô Bạch, nếu tôi trụ lại được thì cô phải làm sư phụ của tôi, dạy tôi hóa trang cho di thể"
Ngành Nhập Liệm Sư có thể có thêm một người cũng tốt, Bạch Trân Trân không từ chối Trần Tiểu Sinh.
Nửa tháng tiếp theo, mỗi lần nhà tang lễ đưa thi thể tới, Bạch Trân Trân đều sẽ dẫn Trần Tiểu Sinh đi xem, cho dù không phải là thi thể do cô phụ trách hóa trang, cũng sẽ dẫn Trần Tiểu Sinh tới nhìn.
Thi thể nát bấy do nhảy lầu, thi thể phình trường sau khi chết đuối, thi thể bị nghiên thành mảnh vụn do tai nạn xe, thi thể bị lửa lớn thiêu thành than đen...
Cũng không biết Trân Tiểu Sinh may mắn hay là xui xẻo, trong thời gian nửa tháng anh ta thực tập, thi thể đưa tới nhà tang lễ cơ bản đều là các thi thể chết do tai nạn, rất ít có thi thể bình thường được đưa tới.
Mới đầu, khi nhìn thấy những thi thể đó, mí mắt Trần Tiểu Sinh trợn lại trực tiếp ngất đi, sau khi ấn huyệt nhân trung tỉnh lại, anh ta lại nhìn thi thể, lại ngất đi.
Nhưng năng lực chịu đựng tâm lý của con người có thể được rèn luyện ra, Trần Tiểu Sinh cắn chặt răng, liều mình, kiểu gì cũng không chịu từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận