Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 671:

Chương 671:Chương 671:
Vở kịch náo nhiệt vừa rồi cũng chỉ là cho mọi người một chút chuyện phiếm trà dư tửu hậu mà thôi, sau khi nghị luận một hồi, rất nhanh đã đổi chủ đề.
Sau khi những người vừa ăn mì hoành thánh đã ăn no thì trả tiền rồi rời đi, tiếp đó đã không còn ai tiếp tục bàn luận đề tài trước đó nữa.
Mà lúc này Bạch Trân Trân đã đi đến dưới lầu nhà mình, lúc đang chuẩn bị đi vào, sau lưng truyền đến tiếng bước chân có hơi vội vã.
"Thưa cô, xin chờ một chút."
Bạch Trân Trân hơi ngẩn ra, lập tức dừng bước, sau đó quay người nhìn sang.
Chỉ thấy người đàn ông tên Tần Gia Văn vừa rồi đã ngồi cùng bàn ở quán mì hoành thánh với cô đang bước nhanh đi về phía cô.
Bạch Trân Trân thấy thế, nhíu mày nói: "Chào anh, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hiển nhiên là Tân Gia Văn vội vàng chạy tới, bởi vì đi quá mau nên trên trán anh ta đã rịn rất nhiều mồ hôi.
Có lẽ là Tần Gia Văn chưa từng gặp phải loại người như Bạch Trân Trân, anh ta không khỏi sửng sốt giây lát, thấy Bạch Trân Trân đi về phía cao ốc không quay đầu lại, Tần Gia Văn vội vàng đi lên, lại gọi một tiếng.
Tần Gia Văn rất áy náy, anh ta cúi đầu xin lỗi với Bạch Trân Trân, bày tỏ chuyện mới vừa rồi không phải là anh ta cố tình, liên luy đến cô thực sự rất có lỗi, anh ta hi vọng có thể có một cơ hội bồi thường.
"Lời xin lỗi của anh, tôi nhận, đền bù thì không cần, tôi không cần dựa vào chút đền bù này của anh mà sống."
Bạch An Nhiên đó muốn gây sự với Bạch Trân Trân, nhưng sức chiến đấu quá yếu, hoàn toàn không gánh được chiêu công kích mà Bạch Trân Trân bật hết hỏa lực. Hơn nữa, chuyện này cùng lắm chỉ là ngoài ý muốn thôi, Tân Gia Văn không phải cố ý kéo cô liên lụy vào trong chuyện này, Bạch Trân Trân thật sự không cần đền bù của đối phương.
Bạch Trân Trân thấy thế, xua tay với đối phương, rất vô tâm nói: "Được rồi, chuyện bồi thường không cần nhắc lại, tôi không có hứng thú với chuyện đền bù gì đó của anh, dù sao tôi cũng không chịu thiệt."
Sau khi vứt xuống câu nói này, Bạch Trân Trân quay người chuẩn bị trở về. Đã ăn uống no đủ, còn tự thân tham dự một vở kịch náo nhiệt, lúc này Bạch Trân Trân cảm thấy có chút mệt nhoài. Hiện tại cô chỉ muốn về sớm hơn chút nghỉ ngơi, Tần Gia Văn ở đây tán gẫu mấy chuyện này với cô, chẳng bằng sớm chút thả cô vê.
"Tiểu thư, chuyện mới vừa rồi là tôi không đúng, không ngờ sẽ liên lụy đến cô, thật sự ngại quá."
Đây là lần đầu anh gặp phải người phụ nữ tránh không kịp anh ta như vậy.
Nhưng mà lần này Bạch Trân Trân ngay cả đầu cũng không quay, cô như thể sau lưng có chó đang rượt, chạy vào trong cao ốc không quay đầu lại.
Thấy bóng lưng của Bạch Trân Trân biến mất trước mặt mình, Tần Gia Văn bất đắc dĩ cất tấm danh thiếp kia vào.
"Thưa cô, đây là danh thiếp của tôi, tôi tên là Tân Gia Văn, nếu như cô..." Bạch Trân Trân hồi tưởng lại một chút tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình trong quá khứ, nếu dưới tình huống bình thường gặp được anh ta, Bạch Trân Trân khó đảm bảo sẽ không sinh ra hứng thú gì với anh ta.
Về phần Bạch Trân Trân, cô chạy một hơi tới cửa thang máy, sau khi nhận ra không ai đi theo cô, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện Tân Gia Văn không đi lên theo cô, lúc này cô mới thở dài một hơi.
Tên kia thoạt nhìn đúng là rất không tệ, vẻ ngoài đẹp, dường như điều kiện cũng rất hậu đãi, hơn nữa tính cách cũng cực kỳ không tồi, bạn gái trước sinh sự tới vậy mà anh ta cũng không hề tức giận.
Anh ta đứng đó một hồi, cuối cùng lắc đầu, quay người rời khỏi nơi này.
Có điều lúc trước đã xảy ra không ít chuyện, Bạch Trân Trân không hề có tí ý nghĩ khác nào với Tần Gia Văn, tên này coi bộ là một người có rất nhiều phiền phức, Bạch Trân Trân chán ghét phiên phức, không thèm giao lưu nhiều với anh ta đâu.
Bạch Trân Trân: "...'
Chân trước Bạch Trân Trân mới vừa vào cửa, Trần Tiểu Sinh mới buộc xong tạp dề đã hí ha hí hửng chạy tới trước mặt của cô.
"Sư phụ, sư phụ trở về rồi à? Tôi có làm bữa khuya, sư phụ có muốn ăn chút không?"
*xx*%
Khi ngửi được hương vị mì hoành thánh trên người Bạch Trân Trân, khuôn mặt của Trần Tiểu Sinh lập tức sụp đổ: "Sư phụ, sư phụ đến bây giờ mới trở về, là đi ăn mì hoành thánh với trưởng khoa Ông sao? Sư phụ, sư phụ thế mà không định mang một miếng mì hoành thánh nào về cho tôi, tôi cảm thấy sư phụ chớ hê thèm đoái hoài gì đến tôi!"
Rất nhanh thang máy đã xuống, Bạch Trân Trân cất bước đi vào.
Buổi tối hôm nay cô đã phạm vào Thái Tuế sao? Sao người mà cô gặp phải đều là tuýp cứ nói nhảm liên mồm, lải nhải mãi không dứt thế này?
Nhìn thấy Trân Tiểu Sinh chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Bạch Trân Trân yếu ớt nói: "Anh có thể để cho tôi yên một lát hay không, tôi rất mệt mỏi."
Trân Tiểu Sinh: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận