Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 319:

Chương 319:Chương 319:
Trong miệng người đàn ông là một câu chuyện phiên bản mới mà Bạch Trân Trân chưa từng nghe qua, anh ta trong câu chuyện là người bị hại từ đầu tới cuối.
Hắn ta vốn có cuộc đời tốt đẹp, vốn dĩ không nên sống những ngày tháng thế này.
Thân là đích công tử của gia đình phú quý, hắn ta vừa có tài hoa, tướng mạo cũng tuấn lãng, tuy không bì được với hoàng tử vương tôn, nhưng ở Khai Phong phủ cũng được coi là nhân vật hô mưa gọi gió.
Hắn ta nói năm hắn mười lăm tuổi, hắn gặp được Đường Oánh dưới cây hoa đào, hoa đào năm đó nở rất rực rỡ, Đường Oánh đứng dưới gốc cây đẹp tựa tiên nữ hoa đào, hắn nhất kiến chung tình với nàng.
Chỉ là sau khi tiếp xúc, hắn phát hiện tính cách của Đường Oánh cố chấp, hoàn toàn khác với nữ tử yếu đuối mong manh mà hắn ta nghĩ.
Bạch Trân Trân: "Anh thay lòng rồi?"
Người đàn ông, cũng tức là người đàn ông tự xưng là Phó Cẩn Du trên đất này lập tức phản bác nói: "Ta không có! Ta chưa từng thay lòng!"
Cảm xúc của hắn ta đột nhiên có hơi kích động, nhưng sau khi lớn tiếng phản bác Bạch Trân Trân, giọng nói của hắn ta lại dịu lại.
Hắn bị Đường Oánh giết, lại dùng bí pháp nhốt ở đây, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Khi tới tuổi thấu hiểu sự đời, thiếu gia của gia đình phú quý sẽ có nha hoàn thông phòng chỉ dẫn họ chuyện trong phòng, Phó Cẩn Du chỉ là một công tử phú quý bình thường, dĩ nhiên hắn cũng có nha hoàn động phòng.
Nhưng Đường Oánh luôn dây dưa với Phó Cẩn Du, sau khi phát hiện hắn ta quyết tâm không ở bên cạnh nàng ta, Đường Oánh tức điên, trực tiếp bắt cóc Phó Cẩn Du.
Nha hoàn thông phòng bị giết, mà Phó Cẩn Du chứng kiến hiện trường giết người, hắn ta không thể chịu đựng người mình yêu là một kẻ ác độc như thế, cho nên dứt khoát lựa chọn cắt đứt với nàng ta.
Nhưng Đường Oánh cảm thấy bên cạnh hắn không nên có những nữ nhân thấp hèn đó, sau khi biết sự tồn tại của nha hoàn thông phòng, nàng ta không hề do dự xuống tay với hai nha hoàn đó.
Nhưng đối mặt với sự uy bức dụ dỗ của Đường Oánh, Phó Cẩn Du từ đầu chí cuối không chịu nhượng bộ, cuối cùng, Đường Oánh tức điên xuống tay với hắn.
"Ta vốn muốn cưới nàng làm thê, nhưng nàng phát hiện ta có nha hoàn thông phòng, liền chìm vào điên cuồng..."
"Ta bị nhốt ở đây rất lâu rất lâu rồi, lâu tới mức ta đã sắp quên mất mình là ai."
Sau khi kể xong, Phó Cẩn Du thở hắt ra một hơi, hắn ngửa đầu nhìn Bạch Trân Trân, giọng nói run rẩy: "Cô nương, lời ta nói đều là thật, ta chưa từng nói dối..."
Thực ra hắn ta cũng không biết bây giờ mình sống hay chết, hắn nhớ hình như mình bị Đường Oánh giết rôi, nhưng hắn ta vẫn có ý thức tồn tại, hắn ta thậm chí cũng không biết bây giờ mình là quái vật gì.
Bạch Trân Trân: “...
Toàn thân hắn bủa vây bầu không khí bi thương, hắn của lúc này trông cực kỳ đáng thương, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương xót, không khỏi tự chủ muốn đáp ứng mọi nguyện vọng của hắn. "Cô nương, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ta liền biết cô là một người rất lương thiện, lúc ta mười bảy tuổi đã bị nhốt ở đây, cuộc đời của ta chính là một vở bi kịch, cô có thể giúp ta giải quyết vở bi kịch này không?”
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ hiu quạnh, nhìn lên bầu trời màu xám trên đỉnh đầu, lẩm bẩm lên tiếng: "Ta chỉ là muốn ra bên ngoài nhìn một cái mà thôi..."
"Cô Nương, ta biết mình chắc chắn không sống nổi, nhưng ta muốn trước khi ta hoàn toàn tiêu tan, nhìn xem thế giới mà ta thích thật kỹ..."
Hắn đáng thương như thế rồi.
Con số rất đặc biệt, tựa như có hàm nghĩa gì đó, nhưng Bạch Trân Trân tạm thời không nghĩ ra.
Bạch Trân Trân mất khống chế đi tới, giơ tay rút trường kiếm trên người hắn xuống.
Hắn chỉ là muốn ra ngoài nhìn một cái...
Thỏa mãn hắn một chút thì sao?
Trên người hắn cắm đầy trường kiếm, lúc Bạch Trân Trân rút, đặc biệt đếm qua, tính cả hai thanh trường kiếm cuối cùng ghim giữa hai chân của hắn ta, trên người hắn ta tổng cộng cắm bảy bảy bốn mươi chín thanh kiếm.
Hắn còn chỉ là một hài tử mười bảy tuổi.
Âm thanh leng keng không ngừng vang lên, trường kiếm rút ra từ trên người hắn ta bị Bạch Trân Trân tiện tay ném sang một bên, lúc chỉ còn lại hai thanh trường kiếm cuối cùng, nét mặt kích động của Phó Cẩn Du thay đổi, mắt nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân, mong đợi cô rút hai thanh trường kiếm cuối cùng ra.
Phó Cẩn Du lúc này đã hoàn toàn ngồi dậy, nói tới cũng kỳ, trước đây khi toàn thân cắm kiếm, dung mạo của Phó Cẩn Du chỉ có ba phần, sau khi nhổ hơn nửa trường kiếm ra, dung mạo của hắn ta cũng nhanh chóng xảy ra thay đổi, tuy gương mặt vẫn là gương mặt trước đó, nhưng trông xinh đẹp hơn trước.
Khi Bạch Trân Trân lần nữa nhìn gương mặt của hắn, thậm chí cảm thấy dung mạo của hắn ta gánh nổi hai chữ lẳng lơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận