Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 665:

Chương 665:Chương 665:
Trước đó lúc gọi điện thoại Bạch Trân Trân đã hẹn thời gian với Ông Tấn Hoa, có điều sau khi cô bận bịu xong thì đến đây sớm hơn.
Vốn dĩ là Trân Tiểu Sinh là đinh chở cô tới, nhưng mà Bạch Trân Trân nhìn thấy quầng thâm mắt của Trần Tiểu Sinh quá đậm, sợ anh ta lái xe ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bèn dứt khoát gọi xe để tới.
Khoảng cách sở cảnh sát cách cao ốc Xương Mậu không được xem quá xa, chỉ mười mấy phút đã đến rồi.
Có điều lúc Bạch Trân Trân đi ra không có tính toán kỹ thời gian, ngược lại đã đến sớm hơn hai mươi phút, cô thấy Ông Tấn Hoa chưa ra, cô không gọi điện thoại gọi anh ra, mà là yên lặng chờ ở bên ngoài.
Thời tiết tháng sáu đã rất nóng, cho dù đã về đêm nhưng bên ngoài vẫn nóng như lò lửa. Có điều Bạch Trân Trân dùng bùa hạ nhiệt độ nên nhiệt độ bên ngoài có cao hơn cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với cô.
Bạch Trân Trân không muốn cứ dây dưa ở loại chuyện nhỏ này làm gì, bèn nói: "Cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, trưởng khoa Ông, lần này tôi tới là có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ."
Bạch Trân Trân nói, lấy ra hộp kẹo Cổ Anh Hùng cho cô trước đó.
Cổ Anh Hùng nói hộp kẹo này là con hồ ly lông đỏ kia cho cậu ta, nhưng sau đó Bạch Trân Trân có từng hỏi hồ ly lông đỏ, đối phương lại phủ nhận điều này.
Thấy Ông Tấn Hoa nói liên tiếp nhiều lời vậy, hơn nữa còn không có ý định dừng lại, Bạch Trân Trân vội vàng mở miệng ngăn cản anh.
Và băng ghi âm đó của Cổ Anh Hùng cũng thể hiện điều này, bên trong âm mưu này còn có bóng dáng của người thứ ba tồn tại.
Bạch Trân Trân không có giấu diếm với Ông Tấn Hoa, lời ít mà ý nhiều kể chuyện này cho anh nghe.
Bạch Trân Trân sau khi trở về đã kiểm tra những viên kẹo này, bên trong không có thủ đoạn Huyền Môn nào, nhưng cô lại có thể xác định, ký ức của hai người Cổ Anh Hùng và Trân Tiểu Sinh xảy ra vấn đề đều là sau khi ăn những viên kẹo này mới xảy ra. Nếu như không phải là thủ đoạn của Huyền Môn, vậy cũng chỉ có thủ đoạn khoa học mới có thể làm được.
Có điều ngoài hồ ly lông đỏ, Cổ Anh Hùng cũng bị người ta động tay động chân, băng ghi âm này có lẽ là ghi lại trước đó, bên trong băng ghi âm Cổ Anh Hùng nói với Bạch Trân Trân, có người muốn đối phó cô, bảo Bạch Trân Trân cẩn thận. Cậu ta còn nói, người kia cho cậu ta một hộp kẹo, nhưng không biết có hiệu quả gì, người kia muốn cậu ta tìm đúng cơ hội cho Bạch Trân Trân ăn mấy viên kẹo này. Có điều có lẽ là tâm lý phòng bị của Bạch Trân Trân quá nặng, cuối cùng cô không có ăn những viên kẹo này.
Ông Tấn Hoa nghe vậy, lập tức nắm được trọng điểm: "Cô Bạch, có người muốn đối phó cô? Người kia có lai lịch thế nào? Anh ta muốn làm gì? Cô Bạch, có phải cô gặp phải nguy hiểm rồi không? Hay là tôi tìm vài đại sư đến giúp cô..."
"Huyễn thuật của tôi đã đầy đủ dùng, làm gì cân dùng đến thủ đoạn này chứ? Không phải tôi đưa cho cậu ta."
Bạch Trân Trân chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình để phá thế cục, người khác có thể giúp một tay, nhưng đối với Bạch Trân Trân của hiện tại thì những hỗ trợ này cũng phải có sàng lọc mới được. Hiện tại Bạch Trân Trân có thể xác định một việc, thực lực của đối phương chắc chắn trên cô, nhưng đối phương làm những chuyện này một cách quanh co, khẳng định là bởi vì có hạn chế gì. Nếu không phải như thế, có lẽ tên đó có thể quang minh chính đại mà ra đòn, chứ không phải quanh co lòng vòng để nhằm vào Bạch Trân Trân giống như bây giờ. Và đối phương không có quang miinh chính đại, đây chính là cơ hội của Bạch Trân Trân, cô hoàn toàn có thể cẩn thận thăm dò, tóm hung thủ ẩn giấu ở phía sau màn ra.
Đây là chuyện của bản thân cô, nếu có người ngoài hỗ trợ, ai biết trong những người Ông Tấn Hoa mời tới có phải là do bàn tay ma quái phía sau màn xếp vào hay không?
"Trưởng khoa Ông, sự việc không có tồi tệ như anh nghĩ, có lẽ đối phương là bởi vì tính kế cứ luôn không thành công, cho nên dần dần lộ ra đuôi dài rồi, anh yên tâm đi, nếu như tôi có chuyện không giải quyết được, nhất định sẽ tìm anh."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Được, trưởng khoa Ông, vậy làm phiền anh. Chờ chuyện lần này kết thúc, tôi mời anh ăn cơm gà.'
Nói xong, Bạch Trân Trân nở nụ cười với Ông Tấn Hoa, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Anh nhìn tôi xem hiện tại chẳng phải đã đến tìm anh nhờ giúp đỡ rồi sao?"
Nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, Ông Tấn Hoa đã hiểu ý của đối phương, anh cũng không miễn cưỡng, mà là nói: "Kết quả kiểm tra buổi sáng ngày mai có lẽ sẽ có, đến lúc đó tôi nói cho cô kết quả."
"Trưởng khoa Ông, trước mắt tôi không cần hỗ trợ, chẳng qua nếu như lúc nào tôi cần, tôi nhất định sẽ làm phiền anh."
Ông Tấn Hoa mỉm cười: "Dược, hay là đi ăn ở tiệm cơm lần trước, tôi cảm thấy cơm gà ở tiệm đó rất ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận