Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 183:

Chương 183:Chương 183:
Bạch Trân Trân ỷ đẹp làm phách hất cái cằm, vẻ mặt kiêu căng nói: "Tôi không biết xấu hổ chỗ nào? Lời tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Không tin cô hỏi hai người bọn bọn họ, bọn họ có muốn có được người xinh đẹp như hoa như tôi hay không, mấy người đều là người quen cũ, có lẽ là sẽ không không nhận ra bọn họ chứ?”
Đương nhiên Tống Nhã Lan giả không biết Ông Tấn Hoa và Từ Phong, cô ta không có ký ức của Tống Nhã Lan, dù trước đó đã trải qua huấn luyện đặc biệt nên có thể nhận ra một số người thì đó cũng là có quan hệ tốt với Tống Nhã Lan, Ông Tấn Hoa và Từ Phong không trong phạm vi quen biết của cô ta. Nhưng Bạch Trân Trân đã dám nói như thế, vậy đã đại biểu khẳng định là Tống Nhã Lan và hai người kia có quen biết.
Tống Nhã Lan giả tức giận nghiến răng, trong những trận đối chiến với Bạch Trân Trân liên tục bại lui, tức giận tới mức sắc mặt cô ta đã đỏ bừng lên, muốn nói gì, nhưng lại không biết lấy lại danh dự từ đâu.
Kích thích phen này của Bạch Trân Trân cũng làm cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa thấy càng thêm rõ ràng, người trước mặt này tuyệt đối không phải Tống Nhã Lan.
Có điều Từ Phong chỉ xem như không biết, mà là rất thành khẩn nói: "Nhã Lan, tình cảm giữa em và Gia Vận tốt như vậy, em ấy chết không minh bạch thế, em còn cản bọn anh, không muốn tra ra chân tướng, Nhã Lan, em làm như vậy có xứng đáng với tấm lòng thâm tình của Gia Vận không?”
Từ Phong đột nhiên đổi cách khác, chơi bài tình cảm, cái này khiến Tống Nhã Lan giả có hơi không biết tiếp chiêu như thế nào.
Để cho người ta vào xem thì tuyệt đối không thể để cho người ta vào xem, nhưng lý do này cô ta cũng phải tìm cái nào hợp lý chút.
Trái lại là Tống Nhã Lan giả có mấy phần nhanh trí, đôi mắt cô ta vòng quanh mấy vòng, lập tức đã nghĩ ra biện pháp.
Bạch Trân Trân ưỡn ngực: "Tôi cảm thấy Lý Gia Vận chết không quá bình thường, cho nên lựa chọn báo cảnh sát, tôi hoài nghi anh ta là bị người cố ý mưu sát."
Đang nói, Tống Nhã Lan giả bụm mặt khóc lên, nhìn dáng vẻ của cô ta, cứ như là cực độ thương tâm.
Hài cốt của người đàn ông chưa lạnh đã khoe khoang với người xa lạ, chuyện này nếu đầu óc chưa úng nước thì tuyệt đối không làm được loại chuyện này.
Lần này không cần Từ Phong nói chuyện, Bạch Trân Trân mở miệng trước tiên nói: "Không bỏ được chồng mình sao? Tôi thực sự không nhìn ra, trước đó lúc tôi và đồ đệ của tôi tới, không phải cô rất đắc ý khoe khoang vườn hoa của cô, bể bơi trong phòng và bể bơi bên ngoài của cô sao?"
Nếu như không phải Bạch Trân Trân được chứng kiến trước đó cô ta đắc ý khoe khoang như thế nào thì chỉ sợ sẽ thật sự bị ngụy trang của cô ta lừa, có điều đáng tiếc là, Bạch Trân Trân đã thấy bộ mặt thật của cô ta, cho nên dáng vẻ thút thít giả mù sa mưa hiện tại của cô ta rất làm cay mắt.
Bạch Trân Trân tự nhiên mà nói: "Tôi cảm thấy phản ứng của cô có chút không bình thường, hơn nữa tôi đã thấy thi thể của Lý Gia Vận, anh ta nhìn như là dáng vẻ tử vong bình thường nhưng thời gian tử vong tuyệt đối không ngắn. Dựa theo quy củ bên Hương Giang, cô không lập linh đường, cứ mãi đặt người chết trong quan tài băng, tôi thấy cô chẳng có bao nhiêu tôn trọng dành cho Lý Gia Vận."
Cô ta vẫn không biết rõ tên của Từ Phong, chỉ có thể nói ấp úng: "Em biết anh với Gia Vận là bạn tốt, nếu chúng ta đã quen biết nhiều năm thế này, có lẽ anh cũng biết em có tính cách gì. Gia Vận thật sự là bởi vì ngoài ý muốn mà chết, em, em chỉ là không thể tiếp nhận tin Gia Vận chết, cho nên mới luôn giấu giếm không truyền tin tức anh ấy chất..."
"Gia Vận đã chết, cô có làm thế nào, cũng không chiếm được sự ưa thích của Gia Vận, cô cho rằng cô thế này sẽ có thể khiến Gia Vận nhớ cô sao? Cô nằm mơi?"
Cô ta sắp bị tức điên lên rồi, được chứ? Trước đó cô ta biết Bạch Trân Trân không phải người thích xen vào chuyện của người khác, ai có thể nghĩ tới cô ta sau khi rời khỏi nói này lại đi báo cảnh sát?
Tống Nhã Lan giả tức giận tới mức khóc cũng khóc không nổi nữa, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân giống như là rắn rết độc ác.
Tống Nhã Lan giả bị lời Bạch Trân Trân nói khiến cho ngây ngẩn cả người, cô ta trừng to mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân, không thể tin hô: "Cô vậy mà báo cảnh sát! Cô là cái thá gì chứ, cô mà cũng dám báo cảnh sát?"
Bạch Trân Trân: “...
Khẳng định là đầu óc con ả này đã xảy ra vấn đề, nếu không sao có thể nói những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận