Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 682:

Chương 682:Chương 682:
Cũng không biết Trân Tiểu Sinh nhận phải kích thích gì, anh ta im lìm không lên tiếng mà đi sát theo sau lưng Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, loại ánh mắt này xem như người ta muốn bỏ qua cũng không được. Vốn dĩ nên là không khí rất mập mờ, nhưng bởi vì có Trần Tiểu Sinh tồn tại, có làm sao cũng mập mờ không nổi. Mà sau đó cũng không biết Trần Tiểu Sinh bị chập mạch nào, hóa thân thành thuyết minh viên, chậm rãi đĩnh đạc giới thiệu tập tính của những con cá trong thủy cung.
"Sư phụ, bên kia là cá đuối, là đồng tiền mạnh trong đại dương, nếu sư phụ cứu được cá heo, rùa đen, cá voi gì gì đó, bọn chúng đều sẽ đưa cá đuối cho sư phụ."
"Sư phụ, bên kia chính là cá thờn bơn...'
"Sư phụ, bên kia chính là sứa, thân thể của bọn chúng trong suốt..."
Trần Tiểu Sinh vừa nói, vừa tỉnh rụi chen vào giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân, hung hăng chiếm cứ vị trí trung tâm.
Bạch Trân Trân: ”...'
Sớm biết Trân Tiểu Sinh sẽ có tính nết này, trước đó Bạch Trân Trân đáng lẽ phải đánh ngất xỉu anh ta ở nhà, đỡ cho ra ngoài bị anh ta làm mất mặt xấu hổ.
Có điều bởi vì chiều cao của Trần Tiểu Sinh không đủ, ngược lại không thể hoàn toàn chắn hẳn Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân nhìn về phía đối phương, trên mặt đối phương cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Có điều Ông Tấn Hoa là người rất hòa nhã, cộng thêm quan hệ với Trần Tiểu Sinh cũng không tệ, trái lại đã thuận theo lời Trân Tiểu Sinh mà tiếp lời, không để cho anh ta hụt hãng. Bởi vậy Trân Tiểu Sinh lại càng thêm không cố ky, cả quãng đường tiếp theo chỉ nghe thấy giọng một mình anh ta cứ mãi lải nhải không ngừng.
Trước đó Bạch Trân Trân đã luôn nhẫn nhịn, nhưng hiện tại cô không nhẫn nhịn nổi nữa, thừa dịp Ông Tấn Hoa không ở đây, Bạch Trân Trân muốn làm ra ngô ra khoai mọi chuyện.
"Trân Trân, cô khát nước chưa? Tôi thấy bên kia có bán nước trái cây, tôi mua cho cô uống."
Mãi cho đến khi Ông Tấn Hoa đã quay người rời đi, sắc mặt của Bạch Trân Trân trong nháy mắt đã u ám xuống, cô tóm cổ áo Trân Tiểu Sinh, kéo anh ta vào một góc ít bị chú ý.
Ông Tấn Hoa cười đồng ý, sau đó đi tới sạp bán hàng nước chanh cách đó không xa.
Trần Tiểu Sinh lập tức nói: "Trưởng khoa Ông, tôi cũng cần một ly nước chanh, làm phiền cậu mang một ly cho tôi nữa."
"Trần Tiểu Sinh, tôi không tin anh nhìn không ra hôm nay tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy là vì cái gì, anh đi theo làm gì? Hơn nữa còn liên tiếp gây sự ở chỗ này, Trần Tiểu Sinh, chớ ép tôi xử anh."
Bạch Trân Trân: ”...'
Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, từ trước đến nay Bạch Trân Trân không phải là người có tính cách tốt đẹp là bao, diễn xuất Trân Tiểu Sinh đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Bạch Trân Trân.
"Hiện tại lập tức rời khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng chuyện của tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với anh!”
Trước đó Bạch Trân Trân một mực đè nén cơn bực mình của mình, nhưng Trần Tiểu Sinh càng ngày càng quá đáng, đến cuối cùng thậm chí còn bắt đầu giọng khách át giọng chủ, anh ta cứ như có nhân cách thích làm ngôi sao. Toàn bộ thủy cung sắp thành sân khấu của anh ta, còn Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa đều trở thành vật làm nền của anh ta, anh ta ở phía trên thỏa thích biểu diễn, còn phần diễn của bọn họ thì giày xéo chia năm xẻ bảy.
Cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khó chịu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, trong giọng nói bộc lộ mấy phần uy hiếp.
"Trần Tiểu Sinh, anh là đồ đệ của tôi, sự quan tâm của anh đã vượt quá giới hạn. Anh một ngày gọi tôi một tiếng sư phụ, vậy anh một ngày chính là vãn bối của tôi, chuyện của không tới phiên anh khoa tay múa chân."
Chịu đựng ánh mắt chết chóc của Bạch Trân Trân, Trân Tiểu Sinh cố hết sức nói ra mấy lời, nhưng nói một lúc, anh ta cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, cuối cùng Trần Tiểu Sinh lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Hết cách, dáng vẻ của Bạch Trân Trân có chút quá đáng sợ, nhìn cứ như muốn ăn thịt người vậy, Trân Tiểu Sinh cảm thấy nếu mình tiếp tục nói tiếp nữa, có lẽ Bạch Trân Trân sẽ xé anh làm gỏi.
Lúc đôi mắt Bạch Trân Trân đang nhìn chăm chú, Trần Tiểu Sinh len lén nuốt nước miếng một cái, anh ta ngượng nghịu nói: "À ừm, sư phụ, không phải là tôi lo sư phụ bị lừa sao? Tôi muốn trấn giữ cửa ải giúp sư phụ, dù sao người yêu khác với bạn bè, ngộ nhỡ anh ta chỉ là muốn cua sư phụ..."
"Hiện tại lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không, tôi không ngại xử lý anh trước mặt biết bao người thế này."
Trân Tiểu Sinh có ý muốn giấy chết: "Sư phụ, tôi..."
Bạch Trân Trân: "Anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ trục xuất anh khỏi sư môn, không tin anh có thể thử một lần."
Trần Tiểu Sinh: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận