Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 818:

Chương 818:Chương 818:
Toà nhà công cộng này chừng bốn mươi sáu tầng, mỗi một tầng đều có thể chứa hơn ba mươi hộ, đứng ở chính giữa nhìn lên, từng tầng từng tâng lầu gân như đều giống nhau như đúc, nhìn thời gian dài, thậm chí sẽ cho người ta cảm giác quáng mắt. Bọn họ chỉ có mười hai người, nhưng ở trong đó chừng hơn ngàn gia đình, nếu đi tìm từng nhà thì kể cả bọn họ đã đi một đêm thì có lẽ cũng không tìm thấy chủ nuôi ngân trùng ở nơi nào.
Cũng may Bạch Trân Trân đã sớm chuẩn bị, cô gấp bùa truy tung thành hình thù con hạc giấy, tiếp đó bỏ ngân trùng sắp chết vào trong bụng hạc giấy, sau khi thi pháp niệm chú, một trận gió kỳ quái không biết từ đâu thổi tới.
Người chung quanh đang vây quanh Bạch Trân Trân không nhịn được rùng mình một cái, sau đó thấy hạc giấy màu vàng trong tay Bạch Trân Trân bay lên.
Hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa còn đỡ chút, dù sao đi theo Bạch Trân Trân cùng phá án và bắt giam mấy vụ án rồi, hai người cũng được xem là có kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn thấy hạc giấy bay lên, nét mặt của bọn họ cũng không có thay đổi lớn.
Sau khi Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch thấy cảnh này, hai người đều trợn tròn mắt, nhất là mỗi một lần hạc giấy kia vỗ cánh thì đều có ánh hào quang màu vàng vãi xuống, ánh hào quang màu vàng lấm ta lấm tấm rất rõ ràng trong bóng đêm đen như mực, khiến cho người ta muốn cố ý xem nhẹ cũng không được.
"Không phải chứ, đây là ma thuật hay sao?"
"Cô Bạch, cô làm như thế nào thế? Sao hạc giấy lại hoạt động được?”
"Cô Bạch, cô là ma thuật sư sao? Sao cô làm được thế?"
Hạ Triêu Yến bị rớt lại sau cùng, nhưng không đuổi theo, nhìn cảnh Bạch Trân Trân dẫn theo một đám người rời đi, từ đầu đến cuối chưa từng ngoái nhìn về phía anh ta cái nào, điều này khiến Hạ Triêu Yến cảm thấy rất không thoải mái. Rõ ràng người Bạch Trân Trân nên chú ý nhất nên là anh ta, những người khác đối với Bạch Trân Trân đều là những sự tồn tại không có ý nghĩa, không cần chú ý, vì sao Bạch Trân Trân lại không chịu nhìn anh ta thêm một cái? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì viên sô cô la kia?
Nhưng mà Bạch Trân Trân chưa trả lời những vấn đề này của bọn họ: "Chúng ta phải nhanh chút, hạc giấy này không duy trì được bao lâu."
Những cảnh sát Từ Phong mang tới này đều là cấp dưới của anh ấy, họ vô cùng tín nhiệm Từ Phong cho nên Từ Phong đã nói vậy, những người khác cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
Từ Phong trả lời: "Đi theo cô Bạch, cái gì đừng nên hỏi đừng hỏi nhiều."
Từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ kỹ những lời trước đó Từ Phong nói với mình. Huyền Môn Tà Thuật, những thứ này có thể tin, nhưng không thể trở thành chủ đạo, mà những cảnh sát như bọn họ bởi vì tính đặc thù của công việc, càng không thể gặp phải chuyện gì là nghĩ ngay đến phương diện tà thuật hại người. Cho nên cô cũng không giải thích gì thêm, rốt cuộc là chuyện này là như thế nào, để Từ Phong giải thích với bọn họ là được.
Hạc giấy phe phẩy cánh dẫn đường ở phía trước, những người khác theo sau lưng Bạch Trân Trân đi lên phía trước.
Bọn họ nhao nhao mở miệng, hỏi Bạch Trân Trân làm như thế nào.
Anh ta không nói gì, chỉ là lặng yên nhìn Bạch Trân Trân, nhưng cho dù anh ta không nói gì, thế nhưng là cặp mắt kia cũng đã biểu lộ toàn bộ những lời anh ta muốn nói ra. Bạch Trân Trân mím môi, hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Hạ Triêu Yến, và khi anh ta nhìn thấy Bạch Trân Trân như thế, ánh mắt cũng phai nhạt xuống.
Thang máy thuộc nhà công cộng hạch định nhân số có thể áp tải là mười hai người, số người bọn họ vừa khéo có thể vào vừa đủ. Có điều lúc Hạ Triêu Yến cuối cùng tiến vào, thang máy lại phát ra còi báo động chói tai, thể hiện thang máy đã quá tải.
Hạ Triêu Yến vô thức nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Hạ Triêu Yến móc viên sô cô la từ trong túi ra, cúi đầu nhìn một hồi, anh ta tiện tay ném viên sô cô la kia xuống đất. Tiếp đó Hạ Triêu Yến cất bước đuổi theo theo hướng nhóm người Bạch Trân Trân rời đi.
Lúc Hạ Triêu Yến đang chuẩn bị muốn lui ra ngoài, Ông Tấn Hoa nhìn thoáng qua cảnh sát béo lùn chắc nịch đứng bên cạnh người, nói một câu: "Cao Hữu Tài, Tiên Phong Dụ, hai người ở phía dưới chờ."
Cao Hữu Tài và Tiên Phong Dụ không nhiều lời, hai người từ trong thang máy đi ra ngoài. Sau khi bọn họ ra ngoài, cuối cùng thang máy đã không cảnh báo nữa, cửa thang máy khép lại, Bạch Trân Trân nhìn thoáng số tầng, ấn xuống số 18.
Chất lượng phòng thang máy trong tòa nhà công cộng hiển nhiên không tốt là bao, lúc vận hành đi lên, luôn luôn vang lên mấy tiếng két két két két, nhất là càng lên cao, biên độ thang máy lắc lư cũng càng mạnh, khiến người khác cảm thấy thang máy này bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận