Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1066:

Chương 1066:Chương 1066:
Còn Bạch Trân Trân sau khi dõi mắt nhìn xe Ông Tấn Hoa đi xa mới thu hồi ánh mắt, đi về phía cao ốc.
Cô đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở, vừa khéo đối mặt với hai người chờ bên ngoài thang máy.
"Cầm Vận, Văn Khiết, tại sao hai người ở chỗ này?"
Người đứng chờ ngoài thang máy là Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, sau khi nhìn thấy các cô, Bạch Trân Trân nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi.
Phải biết lần trước sau khi chuyện tiểu học Nam Quốc kết thúc, hai người bọn họ đã từng gặp mình một lần, lúc ấy hai bên có lời qua tiếng lại nên hơi căng thẳng, sau khi hai người rời đi, rất lâu sau đó vẫn không liên lạc với Bạch Trân Trân nữa.
Không nghĩ hôm nay hai người bọn họ sẽ xuất hiện ở chỗ này, Bạch Trân Trân cảm thấy các cô là đến tìm mình, cũng đâu thể trùng hợp tới các cô chạy đến cao ốc Xương Mậu để bắt quỷ chứ?
Theo cô nghĩ, cư dân ở cao ốc này không trả nổi chi phí mời hai người các cô.
Hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết không phủ nhận, cười gật đầu nói: "Đúng vậy Trân Trân, chúng tôi là tới tìm cô, khoảng thời gian trước chúng tôi đi làm nhiệm vụ, tới bây giờ mới trở về, vừa hay đi ngang qua nơi này nên chúng tôi muốn ghé vào thăm cô chốc lát."
Bạch Trân Trân lúc ăn cơm không kén chọn, chỉ cần hương vị ngon là được rồi, hoàn cảnh, mặt tiền cửa hàng lớn nhỏ... vân... vân... cô đều không thèm để ý. Theo Bạch Trân Trân, những quán ăn ven đường này mới càng có bầu không khí bình dân của thế gian, đồ ăn bọn họ làm có lẽ không ngon như nhà hàng, nhưng có một hương vị độc nhất. Có điều có thể nhìn ra Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết rất ít đến quán ăn sáng thế này, lúc ngồi ở vị trí nhỏ hẹp, trông hai người hơi co người, tay chân không biết nên đặt ở đâu.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, không nói thêm gì với chuyện này.
Hai người nghe vậy, sau khi liếc nhau một cái, gật đầu đồng ý.
Vừa khéo Bạch Trân Trân cũng chưa ăn, lúc này trong bụng trống trơn, cô lười vê nhà nấu cơm nên quyết định mời Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết cùng đi ăn.
"Thật sự là ngại quá, có phải hai người đã đợi rất lâu hay không? Ăn sáng chưa? Hay là tôi mời hai người ăn sáng nhé?”
Thấy các cô đồng ý, Bạch Trân Trân không nói gì thêm, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo các cô đi đến cửa hàng mình thường xuyên đến ăn sáng.
Các cô là Huyền Thuật Sư, vì nâng cao Huyền Thuật của mình, cũng vì hoàn thành nhiệm vụ của hiệp hội Huyền Thuật Sư, đương nhiên là phải chịu sắp xếp, làm các loại nhiệm vụ. Huống chi các cô cũng là đối tượng trọng điểm mà gia tộc và sư môn bồi dưỡng, bận rộn hơn chút cũng là bình thường.
Thấy Đỗ Văn Khiết thế mà nói thẳng những lời này ra khỏi miệng, Hách Cầm Vận không nhịn được, vươn tay kéo kéo cánh tay của cô ta.
Đỗ Văn Khiết không phải một người có tính tình thích làm khổ mình, sau khi ăn một tô bánh bao nhồi súp, cô ta thật sự là ăn không vô nữa nên dứt khoát để đũa xuống, thấy tốc độ ăn của Bạch Trân Trân chậm lại, con người cô ta vốn có tính tình sảng khoái nên cũng hỏi thẳng.
"Trân Trân, sao cô có thể ăn đồ ăn trong những cửa hàng thế này chứ?"
Sau khi bữa sáng được đưa lên, Bạch Trân Trân cầm đũa bắt đầu ăn như gió cuốn, cô như là bão táp, rất nhanh đã càn quét bảy, tám phần của đồ ăn trước mặt mình. Trái lại, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, hai người bọn họ cầm đũa và muỗng, lúc ăn cơm bất kể là biểu cảm hay là động tác thì đều có sự kháng cự nhè nhẹ.
Bạch Trân Trân nghe vậy, nhưng không buông đôi đũa trong tay, cô nhướng mày nhìn Đỗ Văn Khiết, mỉm cười nói: "Cô nói vậy là có ý gì?”
Nhưng Đỗ Văn Khiết không để ý, cô ta cảm thấy nếu là bạn bè thì cứ thẳng thắn nói chuyện, cứ vòng vèo, khúm núm không có ý nghĩa gì.
"Không sao, tính tình Trân Trân tốt nên sẽ không so đo với chúng ta, hơn nữa, tôi thật sự tò mò cho nên muốn nhờ Trân Trân giúp tôi giải đáp."
"Văn khiết, cậu đừng như vậy..."
Cái gì gọi là ăn đồ ăn trong những cửa hàng thế này? Ăn đồ ăn ở những cửa hàng thế này có vấn đề gì không?
Cô từ lúc xuyên qua đến bây giờ, hơn phân nửa bữa sáng từng ăn đều là ăn ở đây, Bạch Trân Trân không cảm thấy mình ở đây ăn sáng có vấn đề gì.
Bạch Trân Trân không những ăn ở nơi này, hơn nữa trông thái độ của cô còn cực kì tự nhiên, giống như đã từng đến đây ăn qua trăm ngàn lần vậy.
"Cô ăn sáng ở đây, tôi cảm thấy rất không phù hợp thân phận của cô, cô xem tôi và Cầm Vận, nhà của chúng tôi còn không bằng cô nhưng chúng tôi cũng sẽ không ăn cơm ở chỗ này."
Đỗ Văn Khiết thấy thái độ Bạch Trân Trân rất thản nhiên thì biết cô không tức giận, cô ta nhẹ thở dài một hơi, rôi mới lên tiếng.
Cô thế mà chưa từng bắt bẻ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận