Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 381:

Chương 381:Chương 381:
Quản gia không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà lại nói như vậy, nhất là nghe thấy Bạch Trân Trân nói cô đã báo cảnh sát, áng chừng rất nhanh sau đó cảnh sát sẽ đến, cả khuôn mặt quản gia đã tái rồi. Ngay từ đầu hắn ta còn có thể hơi ngụy trang, mặc dù ngạo mạn, nhưng hắn ta vẫn rất khách khí, nhưng bây giờ sau khi Bạch Trân Trân nói cô đã báo cảnh sát, mặt quản gia đã giận tới méo mó.
Khiến cho một người rất giỏi vờ vĩnh đổi mặt, Bạch Trân Trân cảm thấy mình rất có năng lực, nhưng đối mặt với sự chỉ trích khi tức hổn hển của đối phương, khuôn mặt Bạch Trân Trân vẫn giữ nguyên nụ cười, không vội không chậm nói.
"Tôi không cảm thấy mình có lỗi, nếu như quản gia cảm thấy tôi có lỗi, quản gia giao tôi cho cảnh sát là được."
Quản gia bị lời Bạch Trân Trân nói tức giận tới mức khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, hắn ta hoàn toàn không ngờ Bạch Trân Trân là một kẻ khó chơi thế.
Rõ ràng có một khuôn mặt không có đầu óc, ai có thể ngờ cô vậy mà gan to bằng trời tới mức này.
Quản gia cắn răng nói: "Cô biết ông chủ nhà chúng tôi có thân phận gì không? Sao cô dám?"
Mặt mũi Bạch Trân Trân tràn đầy vô tội nhìn về phía quản gia: "Biết chứ, điều này có liên quan gì tới việc tôi có dám hay không? Cũng đâu phải ngài Kim giết người, vì sao tôi không thể báo cảnh sát?"
Quản gia: "II"
Thân thể quản gia cứng người đứng ở nơi đó, không thể tin nhìn Bạch Trân Trân. Ông chủ nhà bọn họ từ lúc nào nói chuyện dịu dàng như vậy với người khác chứ?
Quản gia xoa đầu đau như búa bổ, tức giận tới nỗi giọng nói cũng trở nên giống như thái giám Đại Tổng Quản: "Cô làm gì đó?! Cô đang gọi điện thoại cho ai?"
Hắn ta muốn cướp điện thoại, nhưng điện thoại đã được kết nối, quản gia nghe rõ ràng tiếng Kim Thủ Thiên từ đầu bên kia điện thoại truyền ra.
Quản gia: "II"
Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Cho ngài Kim, trong nhà anh ấy đã xảy ra án mạng, tôi còn bảo cảnh sát đến đây, bất kể nói thế nào, người làm khách như tôi dẫu sao vẫn phải nói với chủ nhân một tiếng nhỉ? Nếu không quá thiếu lễ phép."
"Cô Bạch, có chuyện gì không?”
Ngay lúc quản gia bị Bạch Trân Trân làm tức giận đến nói không ra lời, cô đột nhiên giống như biết ảo thuật móc ra điện thoại, gọi điện thoại cho một dãy số.
"Ngài Kim, anh giàu có vậy, nên mời một đại sư tới đi, Tà Thuật Sư đó đã tạo ra một lệ quỷ rồi, vụ này hên là tôi gặp, nếu không chờ lệ quỷ được nuôi dưỡng một khoảng thời gian, còn không biết trong biệt thự sẽ chết bao nhiêu người đâu."
Bạch Trân Trân kể lại ngắn gọn, kể lại từ đầu chí cuối chuyện phát sinh tối nay cho Kim Thủ Thiên.
"Linh hồn người này đã bị nhốt trong thi thể, điều này hiển nhiên là có dấu vết của Huyền Thuật Sư, có lẽ bên trong biệt thự nhà họ Kim có người biết tà thuật."
Nếu không phải biết rất rõ giọng nói này đúng là thuộc về ông chủ nhà mình thì thậm chí hắn ta đã cho là mình xuất hiện ảo giác rồi. Quản gia: "II"
Bạch Trân Trân không có trì hoãn, tiện tay đưa điện thoại tới.
"Đây, ông chủ nhà các anh tìm anh."
Kim Thủ Thiên bên đầu bên kia điện thoại bày tỏ mình biết rồi, sau đó bảo Bạch Trân Trân giao điện thoại cho quản gia.
Người phụ nữ thoạt nhìn như không có đầu óc nhất định là cố ý! Cô rõ ràng là đã đào một cái hố chờ hắn ta nhảy xuống!
Sau khi kết thúc đối thoại với Kim Thủ Thiên, quản gia dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó khi lại đối mặt với Bạch Trân Trân, cuối cùng hắn ta đã biểu hiện ra tính chuyên nghiệp của một quản gia nhà giàu sang.
"Lão gia, tôi sẽ dựa theo phân phó của ngài xử lý."
"Tôi đã biết rồi ông chủ."
"Được rồi ông chủ."
"Lão gia, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện ngài giao cho."
Nhưng mà xem như lúc này trong lòng quản gia đã trăm mối như tơ vò, nhưng vào giây phút hắn ta kết nối điện thoại, vẫn ấm giọng nhỏ nhẹ, cung cung kính kính nói chuyện với Kim Thủ Thiên.
"Cô Bạch, chuyện lúc trước là tôi cân nhắc không chu toàn, xin cô Bạch tha lỗi cho tôi."
Bạch Trân Trân: "Nếu tôi không tha thứ thì sao?"
Quản gia: "..."
Người này không thể ra bài giống như thông thường à?
Nụ cười trên mặt quản gia có chút cứng lại, nói: "Cô Bạch, tôi nên làm như thế nào mới có thể khiến cô nguôi giận? Chỉ cần cô phân phó, tôi nhất định sẽ làm theo, không cần biết cô đưa ra lý do không hợp lý cỡ nào, tôi nhất định sẽ tận sức làm hài lòng cô."
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, lại bấm số điện thoại của Kim Thủ Thiên.
"Ngài Kim, người quản gia này của anh cứ mãi cư xử quái lạ với tôi, tôi cảm thấy hắn ta không có lòng tốt với tôi, anh có thể đổi một quản gia khác đến bàn bạc với tôi không?"
Quản gia: "II"
Cô đang ngay trước mặt của hắn ta mà nói xấu tới vậy sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận