Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 583:

Chương 583:Chương 583:
Đợi khi gặp được Hạ Triều Yến lân nữa, Bạch Trân Trân trực tiếp nói với anh ta: "Anh không cần lạnh nhạt với em như vậy nữa, em cảm thấy anh căn bản không thích em, chỉ là coi em như đồ chơi của anh mà thôi, em không chơi cùng anh nữa."
Sau khi bỏ lại câu nói này, Bạch Trân Trân không cho Hạ Triều Yến cơ hội lên tiếng, trực tiếp xoay người sải bước rời đi.
Hạ Triều Yến: "..."
Không phải, tình tiết rốt cuộc sao lại phát triển tới bước này? Anh ta chỉ là muốn để Bạch Trân Trân bình tĩnh một chút, nhìn rõ tình cảm cô dành cho anh ta, không phải để Bạch Trân Trân chia tay anh tal
Dĩ nhiên Hạ Triều Yến không muốn chia tay Bạch Trân Trân, để theo đuổi lại cô, Hạ Triều Yến đã làm rất nhiều chuyện.
Tặng hoa, đưa đón đi làm tan làm đều là thao tác thường thấy, anh ta còn mua các loại đồ xa xỉ tặng cho Bạch Trân Trân, nhẫn kim cương, dây chuyền kim cương, vòng tay vàng, dây chuyền vàng, cùng với các loại quần áo túi xách đắt đỏ.
Thế nhưng Bạch Trân Trân tim cứng như đá, không lung lay, bất luận Hạ Triều Yến làm gì, Bạch Trân Trân đều không có bất cứ dấu hiệu mềm lòng nào.
Cô giống như thật sự chết tâm với Hạ Triêu Yến, muốn cắt đứt sạch sẽ với anh ta.
Những đồng nghiệp quen hay không quen, thân hay không thân đều luân phiên lên trận, ai cũng nói tốt cho Hạ Triều Yến.
Các đồng nghiệp bị Hạ Triều Yến dày vò lên bờ xuống ruộng, không thể không nghĩ cách khuyên Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô đại phát từ bi, đừng dày vò chúng tôi như vậy nữa..."
"Trân Trân, cầu xin cô đó được không, làm lành với Hạ tổng đi, nếu cô còn không làm lành với anh ấy, chúng tôi sẽ bị anh ấy dày vò chết."
"Trân Trân, Hạ tổng biết sai rồi, cô đừng làm khó anh ấy nữa."
“Trân Trân...
Hạ Triều Yến càng theo đuổi càng sốt ruột, tính khí cũng ngày càng nóng nảy, anh ta nổi giận với người khác, nhưng chưa từng nỡ nổi giận với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, Hạ tổng đã cúi đầu nhận sai rồi, nhiều người như vậy còn tới khuyên cậu, rốt cuộc cậu muốn làm kiêu tới khi nào? Cậu đừng ỷ Hạ tổng thích cậu thì làm mình làm mẩy ở đây, đợi đến khi Hạ tổng không thích cậu nữa, tôi xem cậu làm sao."
Rõ ràng là vấn đề của Hạ Triều Yến, tìm cô nói là sao? Cũng không phải cô cố ý gây phiền phức cho họ.
Trân Ny Phất cũng tới khuyên Bạch Trân Trân, bảo cô đừng quậy nữa.
Bạch Trân Trân: “...
"Còn nữa, tôi biết cậu là thuyết khách của Hạ Triều Yến, cậu đi nói với anh ấy, đừng chơi thủ đoạn trẻ con này, nhàm chán lại vô vị, tôi không có chút hứng thú nào với anh ấy."
Ai quy định cô nhất định phải ở bên Hạ Triều Yến? Chẳng lẽ yêu đương một cái cô liền bán mình cho Hạ Triều Yến rồi, Hạ Triều Yến không chịu buông tay, cô phải dỗ dành mãi sao. "Anh ấy nổi nóng với nhân viên, là nhân phẩm anh ấy không tốt, có liên quan gì tới tôi? Đừng có mũ nào cũng chụp lên đầu tôi, tôi không dính chiêu đó đâu."
Bạch Trân Trân quét mắt nhìn Trân Ny Phất đang tận tình khuyên mình, cạn lời nói: “Anh ấy không thích tôi thì tôi, chia tay với tôi không phải vừa hay? Đó là anh ấy không có mắt nhìn, liên quan gì tới tôi?"
Trân Ny Phất: "..."
Cứ như vậy lại qua hai ngày, Hạ Triều Yến lân nữa xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân.
Được, đã nói tới mức này rồi, Trân Ny Phất còn có thể nói gì? Cô ấy cũng giống người khác, hoàn toàn bại lui.
Trân Ny Phất: "...
"Cậu không cần nói với tôi gì nữa, bởi vì tôi sẽ không nghe cậu, cậu thấy tôi từng thay đổi quyết định khi nào chưa?”
Những người này không một ai đạt mục đích trước Bạch Trân Trân, tâm trạng của họ thế nào Bạch Trân Trân không biết, nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt.
Lời của Bạch Trân Trân mắng ngược lại cô ấy, điều này khiến Trân Ny Phất không biết nên mở miệng khuyên tiếp thế nào, cô ấy nghẹn uất, còn muốn nói gì nhưng Bạch Trân Trân lại dùng một câu nói chặn cô ấy lại.
Khác với dáng vẻ quen biết anh ta trước đây, Hạ Triều Yến lúc này trông rất suy sụp, trạng thái tinh thân trông rất tệ.
Rất rõ ràng, chia tay với Bạch Trân Trân đả kích rất lớn tới anh ta, dáng vẻ này của anh ta giống như từng tiến hành tự dày vò chính mình, chỉ nhìn bộ dạng liên biết mấy hôm nay anh ta sống không tốt.
Ngược lại Bạch Trân Trân, cô sảng khoái thoải mái, trạng thái tinh thần trông rất tốt.
"Hạ tổng, anh tìm tôi rốt cuộc muốn làm gì?"
Lúc này, hai người đang ngồi trong một quán cà phê - Bạch Trân Trân không nhớ mình tới đây bằng cách nào, chỉ là nhớ mang máng hình như vừa nãy cô tăng ca ở công ty, sau đó bị Hạ Triều Yến ngăn lại, anh ta nói có chuyện nói với mình, sau đó đưa cô tới nơi này.
Bạch Trân Trân uống một ly cà phê, cảm thấy có hơi giống như nước chà nồi, cô nhăn mày, không vui nói: "Quán cà phê này trông rất cao cấp, cho khách uống nước chà nồi?"
Hạ Triều Yến: "..."
Anh ta gật đầu với Bạch Trân Trân, nói: "Có lẽ là bởi vì tâm trạng của em không tốt mới ảnh hưởng mùi vị cà phê, em thay đổi tâm trạng thử xem, mùi vị cà phê sẽ khác."
Bạch Trân Trân cau mày, nhưng vẫn không phản bác đối phương, cô bưng cà phê lên uống một ngụm, mùi vị quả nhiên khác.
Cà phê trước đó uống vào miệng, cảm thấy giống như đang uống nước chà nồi, nhưng bây giờ uống ngụm nữa, ngược lại cảm thấy rất thơm đậm.
Cô chậc một tiếng, cười với Hạ Triều Yến ở đối diện: "Quả nhiên, thay đổi tâm trạng một chút, mùi vị cà phê liền khác hẳn."
Có lẽ là bởi vì thái độ của Bạch Trân Trân đã dịu xuống, tâm trạng của Hạ Triều Yến cũng tốt lên.
"Trân Trân, trước đây đều là anh không tốt, em..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận