Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 794:

Chương 794:Chương 794:
"Anh Hạ, tôi không quan tâm lúc trước anh đã quen kiểu gì, cũng không để ý anh theo đuổi con gái như thế nào, nhưng nếu anh đã thích em thì phải theo em đi từng bước, nếu như anh không muốn thì chúng ta không cần tiến hành tiếp."
Bạch Trân Trân nhìn như đang cho anh ta lựa chọn nhưng thực ra căn bản là không.
Hạ Triêu Yến phiên dịch lại ý của Bạch Trân Trân một chút, ý của cô là cô cũng có thiện cảm với anh ta, nhưng bây giờ anh ta không thể đồng ý hẹn hò với anh ta luôn, hai người từ từ tiếp xúc, chờ thiện cảm đạt tới mức nhất định rồi nói chuyện tiếp theo sau.
Hạ Triêu Yến âm thầm thở dài một cái: "Trân Trân, anh làm theo những lời em nói thì em sẽ ở cùng một chỗ với anh hay sao?"
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Chuyện đó thì chưa chắc, có lẽ trong quá trình chung đụng em sẽ phát hiện thực ra anh cũng không phải người phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của em, đến lúc đó nói không chừng chúng ta sẽ chia tay.'
Hạ Triêu Yến: "Vậy phương thức sống chung mà em nói không có gì khác với bạn trai bạn gái sống chung, tại sao em không đồng ý làm bạn gái của anh?"
Bạch Trân Trân: "...'
Cảm thấy trước đó mình nói một đống chuyện như vậy mà anh ta không nghe lọt được một chữ.
Nói xong những lời này, bạch trân đi thẳng về phía tòa nhà đồ sộ.
"Hôm nay mà em đồng ý làm bạn gái anh, liệu có phải sống chung chúng ta cũng không cần nữa, chỉ xem thử xem có thích hợp hay không rồi anh trực tiếp đưa em đi kết hôn luôn?”
Bạch Trân Trân vừa nói vừa nhét hoa hồng trở lại trong tay anh ta, cô cười híp mắt nhìn Hạ Triêu Yến, tiếp tục nói: "Nếu như anh đồng ý thì chúng ta tiếp tục, còn nếu như không đồng ý thì sợ là ngay cả bạn bình thường chúng ta cũng không làm được."
Bạch Trân Trân bị bộ dạng này của anh ta làm cho tức cười: "Anh Hạ, anh đừng thấy em dáng đẹp, ăn mặc cũng hợp mốt, em nhìn vậy nhưng là một người rất bảo thủ, nếu anh muốn ở chung một chỗ với em thì tuân theo quy tắc của em, nếu như anh không nghĩ tới chuyện đó thì coi như em chưa nói."
Hạ Triêu Yến không lên tiếng, nhưng nhìn biểu tình của anh ta, Bạch Trân Trân cảm thấy anh ta đang nghĩ như vậy.
"Anh cân nhắc một chút đi."
Bạch Trân Trân có chút buồn cười nói: "Anh Hạ, trong suy nghĩ của anh giữa nam và nữ còn không có cả thời kì mập mờ lôi kéo, đi thẳng đến một bước cuối cùng có phải không?"
Anh ta vẫn không hề rời đi, cũng không biết đứng hồi lâu như vậy rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì.
Bạch Trân Trân vào nhà chưa được bao lâu lại nhận được điện thoại của Từ Phong nói sở cảnh sát có vụ án liên quan tới sự kiện linh dị, hy vọng cô có thể tới hỗ trợ một chút.
Bạch Trân Trân vui vẻ đồng ý, đổi một bộ quần áo khác rồi xuống nhà, cô liền trông thấy Hạ Triêu Yến vẫn còn ôm hoa đứng tại chỗ đó.
Hạ Triêu Yến không lên tiếng gọi cô lại, anh ta ôm một bó hoa hồng lớn ngồi tại chỗ, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì. Hạ Triêu Yến: "... Hả?"
"Trân Trân, em thay đổi chủ ý rồi sao?"
Bạch Trân Trân cắt ngang anh ta: "Anh nghĩ gì vậy, chuyện em đã quyết định nào có dễ dàng thay đổi như thế? Anh đưa em tới sở cảnh sát một chuyến, em có việc bận."
Thấy Bạch Trân Trân xuống lầu, hơn nữa còn sải bước đi về hướng anh ta đang đứng, Hạ Triêu Yến ngay lập tức chống người đứng lên, anh ta hơi nghếch cằm lên, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong giọng nói của mình.
Không biết anh ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống chỉ trong nháy mắt.
Bạch Trân Trân bật cười: "Nói giống như ánh mắt anh nhìn em thì trong sạch lắm vậy, người thích em nhiều như thế, chẳng lẽ em còn phải thích lại từng người một?"
"Anh nghĩ bậy bạ gì đó? Em với trưởng khoa Ông trong sạch, em chỉ thu tiền làm việc mà thôi, không phải quan hệ mà anh nghĩ."
Bạch Trân Trân bị trí tưởng tượng như ngựa thần lướt gió tung mây của anh ta chọc cho bật cười.
Trong giọng nói của anh ta tràn đầy mùi ghen tức nồng nặc, ánh mắt Hạ Triêu Yến nhìn Bạch Trân Trân cũng giống như đang nhìn một người đàn bà chuẩn bị hồng hạnh vượt tường (ý là ngoại tình).
Hạ Triêu Yến không tin: 'Ánh mắt anh ta nhìn em không hề thuần khiết, anh ta có ý với em."
"Em tới sở cảnh sát là để đi gặp cái tên trưởng khoa Ông đó có phải không?"
Hạ Triêu Yến: "..."
Bạch Trân Trân lại vỗ cánh tay anh ta một cái: "Nếu anh bằng lòng đưa em đi vậy thì mau lái xe, nếu anh không bằng lòng thì em bắt xe đi, em cũng không có thời gian để lãng phí, kiếm tiền quan trọng."
Cuối cùng Hạ Triêu Yến vẫn lái xe đưa Bạch Trân Trân tới sở cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận