Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 389:

Chương 389:Chương 389:
Lúc cô chuẩn bị lùi ra bên ngoài, Kim Thủ Thiên dường như lại nghĩ tới điều gì đó, lại nói thêm một câu: “Cô mời một đại sư vào nhà nhìn qua một chút."
Hùng Khiết hơi sững sờ, sau đó hỏi lại: "Thỉnh Chu đại sư ạ?"
Chu đại sư là đại sư bọn họ thường xuyên hợp tác, năng lực không thể nghi ngờ, cũng rất đáng để tín nhiệm.
Vốn dĩ Kim Thủ Thiên muốn gật đầu nhưng không biết tại sao, anh ta lại nhớ tới lời Bạch Trân Trân nói vào tối ngày hôm qua.
Sau một hồi trâm ngâm, Kim Thủ Thiên lắc đầu một cái rồi nói: 'Đừng tìm Chu đại sư, cô tìm những người khác tới xem thử xem."
Nhìn dáng vẻ này của anh ta giống như đã sinh ra hoài nghi với người được gọi là chu đại sư kia, Hùng Khiết gật đầu một cái, cô cũng không hề ngờ vực Kim Thủ Thiên, rất nhanh đã rời khỏi đó để đi chuẩn bị.
Nói đến Kim Thủ Thiên, sau khi Hùng Khiết rời đi, trong thư phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình anh ta.
Ngón tay của Kim Thủ Thiên gõ nhẹ nhang lên bàn, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng tình hình tối hôm qua lúc trông thấy Bạch Trân Trân.
Phụ nữ từ chối chính là từ chối, đứa thịt kho (2) nào đó nói, phụ nữ từ chối là đồng ý, cũng bởi vì có quá nhiều đứa thịt kho như vậy nên mới khiến phổ tín nam càng ngày càng nhiều.
Ngoại hình đẹp còn có bản lĩnh, người cũng đủ thông minh, nếu có thể thu cô về dưới quyền mình...
Nếu lúc này Bạch Trân Trân mà biết Kim Thủ Thiên đang nghĩ gì thì sợ rằng cô sẽ thẳng thừng mắng một câu phổ tín nam (1).
*xx+%
Suy nghĩ đã bỏ đi từ tối hôm qua lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy, có điều Kim Thủ Thiên cũng hiểu rất rõ ràng, nóng lòng không ăn được đậu mới ra lò, thứ anh ta có chính là thời gian.
(1) ý chỉ những người đàn ông bình thường, ngoại hình bình thường, mức lương cũng bình thường nhưng lại bị ám ảnh bởi sự tự tin, có thể hiểu là tự cao quá mức.
Cô thật là xinh đẹp, cho dù Kim Thủ Thiên từng duyệt qua vô số phụ nữ nhưng không thể không thừa nhận Bạch Trân Trân là người đẹp nhất anh ta từng thấy.
Bạch Trân Trân cẩn thận quan sát tình hình thi thể một chút, lập ra bước tiếp theo trong kế hoạch.
Cô đi vào phòng sửa sang di thể, khử độc thay quần áo xong, bấy giờ mới đẩy thi thể Đàm Thanh từ trong kho lạnh ra ngoài.
Thi thể trải qua xử lý đặc thù đã không còn cảm giác khiến người ta phiền lòng như trước nữa, có điều vì mặt mũi còn chưa được khôi phục nên nhìn thôi cũng thực sự khiêu chiến cực hạn mỹ cảm của con người.
(2) cái này chắc xuất phát từ câu "đẻ miếng thịt xá xíu để ăn còn hơn đẻ mày" trong tiếng lóng Hồng Kong, đại ý cũng giống như đẻ quả trứng ở mình thôi, ý chỉ những đứa thất bại, tư duy kém cỏi, không chịu tiến lên.
Chẳng nhẽ cô ấy phải đi báo thù cho bản thân? Nhưng ngoài dự liệu của Bạch Trân Trân, lúc cô dùng vật liệu đặc biệt từ từ sửa chữa xong mặt cho Đàm Thanh, cô ấy vẫn không hề xuất hiện.
Phòng sửa sang di thể có vẻ rất lớn nhưng bên trong chẳng bày bao nhiêu đồ, vì vậy không gian lộ ra vẻ trống trải, một nơi như vậy bất kể giấu người hay giấu quỷ thì đều rất khó khăn.
Giờ này ngày hôm qua, quỷ hồn của Đàm Thanh chồi ra rất nhanh, Bạch Trân Trân cho rằng hôm nay cũng giống như hôm qua, Đàm Thanh sẽ nhanh chóng chồi ra ngoài.
Bạch Trân Trân nghĩ như vậy, cô đặt hai con mắt giả vào trong hốc mắt của thi thể, sau đó dùng vật liệu đặc chế bóp mi mắt, xử lý mắt một cách cẩn thận.
Lúc này các đường ranh trên gương mặt cô ấy đại khái cũng đã được tu bổ ổn định, chỉ cần hóa trang một lần nữa thì gân như có thể kết thúc công việc rồi.
Phàm là dính mấy thứ lông mày này ít nhất cũng cần hai giờ, Bạch Trân Trân phải điều chỉnh dáng mi bất cứ lúc nào, không thể có sự khác biệt quá lớn với hình ảnh.
Công việc tỉ mỉ như thế này nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng thời gian hao phí thì dài đằng đẳng, cũng may thứ Bạch Trân Trân không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, cô dùng nhíp kẹp chặt lông mày giả được đặc chế, dính từng cái từng cái lên mặt Đàm Thanh.
Làm chậm thì tỉ mỉ mà, bây giờ cô chẳng qua chỉ mới tu bổ đại khái, tiếp sau đây còn tiến hành chỉnh sửa từng chút một, tốt nhất là có thể khôi phục dung mạo của người chết thành dáng vẻ lúc còn sống.
Cũng may những công việc này cô đều đã làm nhiều, dù tốc độ có chậm thì cũng đã quen, động tác trên tay như nước chảy mây trôi, nhìn vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận