Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 597:

Chương 597:Chương 597:
"Sư phụ, người đã đi rồi, sư phụ còn nhìn cái gì nữa?"
Trần Tiểu Sinh cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được tiến tới trước mặt Bạch Trân Trân vươn tay quơ quơ trước mắt của cô.
Sư phụ mình từ đầu đến giờ cứ thấy là lạ, chẳng lẽ lại gặp phải vấn đề gì rồi à?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trần Tiểu Sinh không thể không thay đổi, anh ta vội vàng vươn tay ra, tóm cánh tay của Bạch Trân Trân, sau đó dùng sức lung lay.
Bạch Trân Trân: "...'
"Sư phụ, sư phụ...
Bạch Trân Trân đột ngột quay đầu, mặt bình tĩnh nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, anh ta sợ rớt tim, ngượng ngùng buông lỏng tay đang nắm cánh tay Bạch Trân Trân.
"À ừm... Sư phụ, vừa rồi có phải sư phụ bị yểm rồi không? Sao tôi cảm thấy vẻ mặt sư phụ lạ lắm?"
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sư phụ là người thế nào, anh ta còn không rõ ràng sao?
Cô rút cánh tay của mình từ trong ngực Trần Tiểu Sinh ra, giọng nói cũng có thêm mấy phần bất lực: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ mệt thôi."
Nhìn người yêu?
Trần Tiểu Sinh gãi đầu một cái, cảm thấy biểu cảm vừa rồi của sư phụ mình không giống như dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt cô nhìn Ông Tấn Hoa rất dịu dàng, hình như có chút giống như đang nhìn người yêu...
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân Trân đi thẳng về phía cao ốc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức bị Trần Tiểu Sinh ép xuống.
Bạch Trân Trân: ”...'
Bạch Trân Trân nghe tiếng Trân Tiểu Sinh ồn ào sau lưng, khóe miệng không khỏi chề ra, cô bước nhanh hơn, bỏ lại Trân Tiểu Sinh đằng sau.
Trân Tiểu Sinh ném lia lịa tất cả những suy nghĩ trong đầu ra ngoài, sau đó giơ tay lên vung vẩy, giống như đang xua đuổi thứ gì. Mặc dù chỗ nào Ông Tấn Hoa cũng tốt, nhưng Trần Tiểu Sinh cảm thấy, coi như anh đẹp như Phan An, năng lực siêu quần, cũng không xứng với sư phụ của mình. Sư phụ xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, ưu tú hơn.
"Sư phụ, sư phụ chờ tôi một lát, sư phụ cũng không thể phạm vào sai lầm được..."
Mặc dù tướng tá của Ông Tấn Hoa không tệ, công việc cũng không tệ, hình như con người cũng rất tốt...
"Tôi là đồ đệ duy nhất của sư phụ, thái độ sư phụ dành cho tôi không thể tốt hơn chút sao?”
"Sư phụ... Sư phụ không thể chờ tôi một lát..."
Đầu Trần Tiểu Sinh đều là mồ hôi, anh ta chống nạnh thở hổn hển, nhỏ giọng oán trách một câu.
Có điều mặc dù Trần Tiểu Sinh mập mạp, nhưng thân thể vẫn rất linh hoạt, anh ta gắng sức đuổi theo, cuối cùng đã đuổi kịp tại cửa thang máy.
Bạch Trân Trân liếc nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, nhẹ nhàng nói: "Nếu như tôi muốn, có khả năng anh không phải là duy nhất."
Số bốn sáng lên ánh sáng màu đỏ, cửa thang máy cọt kẹt mở ra.
Cao ốc Xương Mậu có mười lăm năm lịch sử, thang máy được sử dụng nhiều năm chưa từng đổi, hoàn toàn là dáng vẻ Hương Giang thời xưa bên trong tấm ảnh, sau khi đi vào, cảm thấy ngột ngạt khó tả, lúc toa thang máy dần lên cao còn rất bất ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
Có điều nhìn Trân Tiểu Sinh bị bẽ mặt, ngược lại tâm trạng Bạch Trân Trân rất tốt, cô ngâm nga bài hát và tiến vào thang máy, Trần Tiểu Sinh ủ rũ cúi đầu đi vào theo.
Sư phụ đối xử với anh ta đúng là tàn nhẫn vô tình hoàn toàn giống như trước đây, rốt cuộc anh ta còn ôm mơ mộng gì nữa chứ.
Bạch Trân Trân cau mày, nhìn con số đang tăng lên liên tục.
Trần Tiểu Sinh bị chặn họng đến á khẩu không trả lời được, tinh thần chợt ỉu xìu xuống.
Tầng này sau khi xảy ra vụ án giết người, đã tiêu điều một khoảng thời gian, có điều sắp một tháng trôi qua, bóng ma án mạng giết người trước đó đã tiêu tán bớt trong lòng tất cả mọi người, nơi này lại trở về dáng vẻ vốn có trước kia.
Bóng đèn trong hành lang từng được quản lý cao ốc đổi qua, đã sáng hơn trước kia rất nhiều, nhưng được đèn sợi tóc sáng tỏ chiếu rọi xuống, toàn bộ hành lang nhìn trắng tinh, rất không thoải mái.
Mặc dù cao ốc Xương Mậu có chút dấu vết của thời gian rồi, có điều quản lý cao ốc rất không tồi, các gia đình trong cao ốc đều không để đồ trong hành lang, hành lang trống rỗng, trông vẫn rất ưng mắt.
Bạch Trân Trân ở phòng bốn lẻ sáu, từ thang máy ra đi theo hướng bên trái một hồi là đến rồi, cửa sổ cuối hành lang không biết đã bị ai mở ra, gió đêm thổi qua, không hề mang theo chút sự lạnh lẽo nào, ngược lại còn khiến bầu không khí trong nơi này càng có vẻ khô nóng.
Bạch Trân Trân và Trân Tiểu Sinh từ rất xa đã thấy một người đang đứng trước cửa nhà, Trần Tiểu Sinh không nhịn được nói: "Đó không phải là chú Câu chứ?”
Bạch Trân Trân: "...'
Đây đúng là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy tấm tắc, nhưng mà càng thêm khiến Bạch Trân Trân tấm tắc là chờ sau khi đi tới trước mặt, cô phát hiện người đứng tại cửa đó đúng là chú Cầu.
Bạch Trân Trân: “...
Trần Tiểu Sinh: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận